Sáng sớm hôm sau, Dương Hiên lên máy bay đến thành phố Lĩnh Nam.
Là một thành phố biên giới, Lĩnh Nam một góc tiếp giáp phần đất liền Tổ quốc với ba góc còn khác tiếp giáp với các quốc gia khác. Vị trí địa lý rất đặc biệt, cũng đã trở thành một thành phố trung chuyển của bốn quốc gia. Do đó, người nước ngoài có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố để giao thương và giao lưu du lịch. Tuy nhiên, do vị trí địa lý đặc biệt, luật biên giới còn yếu và không dễ kiểm soát. Việc buôn lậu các di vật văn hóa và ma túy diễn ra tràn lan, nhiều bắn súng cướp bóc cũng thường xuyên xảy ra.
Nhiệm vụ lần này, là thu thập bằng chứng từ một số kẻ đào mộ dọc biên giới, nếu có thể lấy được bằng chứng từ những kẻ đào mộ lớn nhỏ khác, thì tất nhiên là tốt hơn.
Dương Hiên nghe nói, nhiệm vụ lần này khó khăn tuy rằng chỉ ở cấp độ C, nhưng các thành viên của đội C đã thất bại nhiều lần trước đó. Cựu đội trưởng của đội C - A Xương, đã hi sinh vì nhiệm vụ này.
"Chỉ một vài tên đào mộ, lại có thể khiến Ngọa Long khó xử như thế? Có phải bên kia không có bí mật nào chưa biết không?" Lúc này, máy bay hạ cánh, Dương Hiên cũng không nghĩ nhiều, lấy hành lý rời khỏi máy bay.
Dương Hiên đến sảnh sân bay Lĩnh Nam và nhìn một vòng xung quanh. Anh không thấy đội C tiếp ứng anh như Hình Minh nói.
Trong lúc Dương Hiên gọi điện thoại cho Hình Minh, đôi mắt anh tiếp tục quét qua đám đông để tìm xem có bảng tên viết tên anh hay không.
"Bọn Tiêu Đằng vẫn chưa gặp cậu sao?"
Hình Minh nhớ rằng trước khi sắp xếp cho Dương Hiên vào đội C, sự phản kháng của các thành viên khác là một vấn đề đau đầu.
Tiêu Đằng là phó đội trưởng của đội C Ngọa Long, thực lực của cậu ta đang ở thời kỳ sau của trình độ võ sư.
Mặc dù hiểu rằng nhóm người Tiêu Đằng vì A Xương xả thân cứu bọn họ, tâm trạng vẫn luôn không tốt, cảm thấy có lỗi và tự trách mình, còn muốn thế thân A Xương hi sinh vì nhiệm vụ,
Tuy nhiên, tổ chức Ngọa Long rất có tình người, cần tuân thủ các quy tắc kỷ luật. Ngoài tình người, cũng cần đảm bảo nhiệm vụ của chính mình.
Như vậy bỏ rơi nhiệm vụ, không nghe theo mệnh lệnh của tổ chức, tuy rằng có thể thông cảm đồng tình nhưng cũng làm người ta khó chịu.
Dương Hiên đi khắp sảnh chờ đón, cũng không có bóng dáng của mấy người Hình Minh nói.
"Không có."
Giọng nói của Hình Minh cũng có chút bất ngờ, thở dài, rồi giải thích lý do cụ thể cho Dương Hiên, điều mà một đội sợ là nội bộ bất hòa, phối hợp không ăn ý, có thể cản chân cả đội, vào thời khắc nguy hiểm ai có thể dám đưa hậu duệ cho một đội như thế chứ.
Dương Hiên gật đầu hiểu ý và không thể không nói: "Không thành vấn đề, tôi có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ này."
Với thực lực của Dương Hiên, Hình Minh không hề cảm thấy khoa trương. Những người khác trong đội C không hợp tác, anh ta chỉ có thể tạm thời thay đổi kế hoạch một chút. May mà các chính sách và chiến lược chung vẫn không thay đổi.
"Danh tính của cậu đã được sắp xếp dựa trên thông tin mà cậu cung cấp. Cậu đợi chút rồi ghi nhớ các thông tin chi tiết tôi gửi cho cậu, sau đó hành động theo thân phận. Hãy nhớ đừng để lộ danh tính của cậu, đám đạo tặc kia rất khôn khéo. Đội C đã thất bại một vài lần và cũng làm mất đi một đội trưởng. Những người khác tôi cũng không hi vọng nhiều... "
"Tuy nhiên, một số tài liệu vẫn còn trong tay Tiêu Đằng. Cậu sẽ tạm ở Lĩnh Nam trước, đến lúc thích hợp tôi sẽ để Tiêu Đằng gửi chúng đến chỗ cậu."
"Lần này cậu ra ngoài, hi vọng có thể quét sạch nhóm đào mộ, trả thù cho cái chết của A Xương và dọn sạch các tệ nạn di tích văn hóa buôn lậu nguy cấp cho biên giới. Cuối cùng, chúc cậu trước khi hoàn thành nhiệm vụ không phải liên lạc với tôi, chúc cậu trận chiến đầu tiên thành công, tạm biệt. "
Âm thanh tút tút tút gấp gáp truyền đến tai. Dương Hiên trên trán xuất hiện một tia xám xịt. Gác máy khẩn cấp như vậy, thật hi vọng mình không liên lạc với anh ta mà. Mặc dù anh không hi vọng liên lạc với anh ta lần nữa, suy cho cùng lần sau liên lạc hoặc là báo cáo hoàn thành nhiệm vụ hoặc là anh không làm được, xin sự giúp đỡ. Anh cũng không muốn sự chưa thành đã hi sinh.
Dương Hiên vuốt màn hình điện thoại di động, cẩn thận xem các tin nhắn chi tiết của Hình Minh gửi.
Nhìn thấy cột giáo viên khoa hóa học trường đại học Lĩnh Nam, với hứng thú nghiên cứu các di tích lịch sử, Dương Hiên nhướn mày một cái. Có vẻ như Hình Minh đã điều tra chi tiết chuyên sâu về lý lịch của mình.
Dương Hiên lướt qua một vài lần, thông tin tài liệu trở nên quen thuộc.
Lúc sau, Dương Hiên thuê một phòng đơn trong một con hẻm nhỏ cách trường đại học Lĩnh Nam vài km.
Mặc dù gần đó khá đơn sơ, không thể so sánh với bất kỳ khu phố cao cấp nào, nhưng không khí cũng xem như không tệ.
Dương Hiên nhanh chóng dọn dẹp một lúc, hình như bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Điện thoại mà Ngọa Long cung cấp có định vị, lúc này có lẽ Tiêu Đằng của đội C đến gặp anh.
"Anh là đội trưởng mới được cấp trên điều xuống Dương Hiên? Cao gầy nhỉ, trông không được tốt lắm."
Khi vừa mới đến, danh tính mới vẫn chưa được chắc chắn, cũng không rõ gần đây có tai mắt của bọn đạo tặc hay không, ở nơi đông người có lẽ không phù hợp lắm để giải quyết mâu thuẫn nội bộ của Ngọa Long.
Dương Hiên nhíu mày, không nói gì, đứng qua một bên, để người đó vào trước.
Tiêu Đằng khẽ hừ một tiếng, cảm thấy Dương Hiên đang yếu thế, trong lòng càng thêm khinh thường Dương Hiên hơn, những thận trọng trước khi đến của Tiêu Đằng đều tan thành mây khói.
"Tư liệu có mang đến không?"
Dương Hiên cũng không có thời gian tâm trí để nói chuyện phiếm với Tiêu Đằng, không nói nhiều, liền trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Tiêu Đằng, người có thực lực giỏi thứ hai ở đội C, vốn tự cao tự đại, cũng vì A Xương giải cứu nhiều lần vụ, mới đổi lấy được sự tâm phục khẩu phục của Tiêu Đằng.
Mà A Xương vốn dĩ cũng là vì cứu bọn họ, để bọn họ có thêm cơ hội sống, mới một mình đứng ra ngăn lại bọn đạo tặc rồi hi sinh.
Đám người Tiêu Đằng, tất nhiêm cảm thấy áy náy và tự trách mình, cảm thấy trong lòng khó yên, không muốn A Xương hy sinh cho nhiệm vụ này, còn không được ngủ yên, đội C đã hạ quân với một sức lực mù mịt, thế thân cho "không quân" A Xương. Làm thế nào họ có thể chấp nhận và chịu phục?
"Mang đến rồi, chỉ xem anh có bản lĩnh để cầm hay không thôi."
Tiêu Đằng ném ổ đĩa USB lên không trung, ánh mắt hết sức khiêu khích, chân di chuyển một cái, thân hình bay lên, với đôi găng tay da màu đen xông thẳng vào Dương Hiên.
Tiêu Đằng di chuyển rất nhanh, không khí hầu như không thể nghe thấy gì vì quá nhanh, bằng mắt thường thì như một bóng ma xuất hiện.
Dương Hiên sắc mặt không chút thay đổi, nhưng lại như bị dọa đến choáng váng, giật mình tại chỗ.
Đội trưởng mới đến hóa ra cũng chỉ như thế!
Tiêu Đằng mỉm cười trong lòng, bàn tay đòi mạng sắp chạm vào chiếc cổ mỏng manh, chỉ cần cậu ta hơi lệch đi một tí, đội trưởng mới đến có lẽ đã đi gặp thượng đế rồi.
"Rắc rắc"
"A. . . . . ."
Tai của Dương Hiên giật giật, bàn tay phải của anh nắm chính xác bàn tay kẻ đang muốn đòi mạng anh, siết mạnh, chỉ nghe thấy tiếng như xương gãy, tiện tay hất đi, khuôn mặt không thể tin được của Tiêu Đằng còn chưa kịp dấu đi, đã bị cơn đau khủng khiếp ập đến, rơi mạnh vào tường rồi từ từ trượt xuống.
Dương Hiên không nhìn Tiêu Đằng, người đã mất đi sức chiến đấu. Anh từ từ đưa tay ra để bắt lấy USB đang rơi trong không trung. Hành động rất bình tĩnh. Có vẻ như hành động của Tiêu Đằng hoàn toàn không quan trọng với anh.
"Tư liệu tôi đã lấy được, cậu có thể đi rồi."