Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái được gọi là cuộc huấn luyện khắc nghiệt dưới sự giám sát của Ngụy Ngư Nặc là Dương Hiên nhất định phải dựa vào trí nhớ của bản thân, phác họa hoàn chỉnh trận pháp.

Đương nhiên, phạm sai lầm sẽ bị trừng phạt. Nếu như sai một lần, vậy thì Dương Hiên phải làm thêm một món ăn mới.

Thật ra Ngụy Ngư Nặc mỗi lần đều chê thức ăn buổi trưa quá ít, lấy việc công làm việc riêng.

Dương Hiên rất đau đầu về điều này, bây giờ anh khá quen với trận pháp mang tính Thổ rồi, nhưng cô gái này lại cứ đưa ra những câu hỏi rất lạc đề, cái này ai mà chịu nổi chứ?

Rõ ràng cố ý mà!

Trong lúc Dương Hiên đang tập trung suy nghĩ nên vẽ trận pháp phân tích chữ Thủy như thế nào, Đại tông chào đón thêm một vị khách.

Quan Tử Nghiêu từ từ bước vào, đầu tiên là chào hỏi Ngụy Ngư Nặc.

“Ngụy sư tỷ, tôi đến đây tìm Dương sư huynh….”

“Hai người nói chuyện đi, tôi đi đun ấm trà.”

Sau khi đợi Ngụy Ngư Nặc đi rồi, Dương Hiên liền đặt bút xuống, nhìn về phía người trẻ tuổi có vẻ hơi ấp úng.

“Có chuyện gì sao?”

Quan Tử Nghiêu cười một cách ngại ngùng, rồi nói: “Là thế này, tôi chuẩn bị tìm một người có thể cùng tôi tập luyện, để giành thành tích tốt trong trận thi đấu của đệ tự mới vào nửa tháng sau, cho nên...”

“Nhờ tôi giúp đỡ?”Lông mày Dương Hiên nhếch lên, “Người của Kiếm tông mấy người nhiều hơn Đạo tông bọn tôi, sao lại đặc biệt đến tìm tôi chứ?”

“Tôi không có người quen ở Kiếm tông, cũng không mấy ai đồng ý nói chuyện với tôi.”

Quan Tử Nghiêu hơi thất vọng về chuyện này, lời nói thêm phần giận dữ, cả người cứng đờ lại.

“Tại sao?”

“Tôi cũng không biết, rõ ràng tôi đã biểu đạt nhẹ nhàng ý tốt của mình, nhưng bọn họ vẫn không quan tâm đến tôi.”

“Chậc…” Dương Hiên do dự một lúc, rồi quan sát Quan Tử Nghiêu, “Có phải cậu đã vô tình đắc tội với người nào đó không?”

“Không có, sau khi vào Kiếm tông tôi đã siêng năng luyện tập mỗi ngày, dồn hết tâm tư vào trong chuyện tập luyện, bây giờ đã luyện khí đến tầng thứ ba, sao có thể đắc tội với ai chứ…”

Mười lăm ngày… Luyện khí từ tầng một lên đến tầng thứ ba ư?

Tốc độ này quả thật hơi nhanh, đúng là thiên tài, phỏng đoán Thiền Dư ở bên đó chiếu cố nhiều cho Quan Tử Nghiêu.

Dương Hiên đứng dậy rồi vỗ vào vai của cậu ta, lắc đầu chẳng biết làm sao, “Có lẽ là bọn họ quá đố kị với cậu rồi?”

“Á… Không phải chứ…”

Dương Hiên nhìn bộ dạng mặt mũi không vui của Quan Tư Nghiêu, rõ ràng, cậu ta chỉ là một thanh niên chưa có trải nghiệm gì nhiều.

Được bao bọc bởi gia thế, chưa từng chịu sự chèn ép, vừa bước vào tông phái thì giống như đứa trẻ mới cai sữa, chỉ có biết khóc oa oa.

“Sao lại không thể, tôi hỏi cậu, đại sư huynh các cậu có phải thường khen cậu trước mặt mọi người, còn thường nói bọn họ học tập theo cậu, sau đó còn đưa nguyên liệu đan dược cho cậu nhiều hơn người khác phải không?”

Quan Tử Nghiệu mở to mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào Dương Hiên, “Sao… Sao anh biết?”

“Chuyện này, nghĩ lại thì rõ ràng rồi, tôi hỏi cậu, chuyện sư huynh các cậu để cho ngươi mở lò luyện nhỏ, cậu có từng nói với đám đệ tử đó không?”

Quan Tư Nghiêu rõ ràng có phần do dự với câu hỏi này, ấp a ấp úng nửa ngày cũng chưa trả lời được.

Thấy cậu ta không nói, Dương Hiên chớp mắt, sau đó tiếp tục vẽ trận pháp trên giấy.

“Bọn họ hỏi tôi, dù sao tôi cũng không giỏi nói dối…”

Tay của Dương Hiên không dừng lại, “Ừm, muốn đứng vững trong tông phái này, cũng rất khó rồi, người tu đạo vốn dĩ đã cô đơn, nếu như cậu muốn có nhiều bạn bè bên cạnh, nhất định phải từ bỏ rất nhiều thứ.”

Ngụy Ngư Nặc khoanh hai tay trước ngực, nghe Dương Hiên nói như vậy, dựa vào khung cửa dường như đang suy tư.

Cuối cùng vẽ xong kí hiệu phân tích chữ Thủy, Dương Hiên nhẹ nhàng phủi tờ giấy Tuyên Thành.

“Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của cậu, dù sao nửa tháng sau, tôi cũng phải tham gia, chúng ta cứ coi như đôi bên lợi dụng lẫn nhau.”

“Lợi dụng?” Ấn tượng của từ này đối với Quan Tử Nghiêu không mấy tốt đẹp.

“Đúng, chính là lợi dụng, cậu cần phải biết, tu đạo không hỏi chủ định, chỉ có thể tin tưởng bản thân, vạn vật bên ngoài chỉ là bước đệm của chúng ta, muốn đạt đến đỉnh cao nhất, điều này là tất yếu!”

Quan Tử Nghiêu cúi đầu lặng lẽ, thế giới quan được hình thành hai mươi năm liền sụp đổ trong thời khắc này.

Khóe miệng của Ngụy Ngư Nặc khẽ co giật, không biết bóng hình từ đâu đến của Dương Hiên, lướt qua Quan Tử Nghiêu.

Sau một hồi suy nghĩ, Quan Tử Nghiêu mới hiểu được phần nào, cúi đầu hướng về phía Dương Hiên, “Đã được chỉ dạy rồi.”

“Ngày mai cậu đến đây, chiều nay tôi còn phải chép trận pháp, cậu về trước đi.”

“Được rồi, cảm ơn anh.”

Quan Tử Nghiêu đi khỏi đó, Ngụy Ngư Nặc mới bưng ấm trà mới pha từ dưới nhà bếp đi ra.

“Ơ, người đâu?”

“Đã đi rồi…” Dương Hiên đón lấy ấm trà từ tay cô ấy, tự rót cho mình một ly.

Mùi vị thơm ngọt, thoải mái thanh tịnh.

“Cậu trêu chọc cậu ta, không sợ Thiền Dư sư huynh tìm cậu tính sổ sao?”

“Tôi chỉ dạy cho cậu ta đạo lý tu chân thật sự thôi, có vấn đề gì sao?” Dương Hiên nghiêng đầu lại, hỏi: “Tu hành vốn dĩ là một chuyện hết sức đơn độc, chẳng phải à?”

“Bịa đặt, vô lý!” Ngụy Ngư Nặc thanh minh không lại, khẽ lắc đầu.

...

Ngày sau, Quan Tử Nghiêu lại đến.

Ngụy Ngư Nặc đang ngồi trên tường, trong tay bưng một chén hạt dưa nhỏ, cắn từ từ.

Trong bức tường, Dương Hiên đứng song song với Quan Tử Nghiêu.

“Yên tâm, Dương sư huynh, tôi sẽ nương tay.” Nét mặt Quan Tử Nghiêu nghiêm túc, cúi chào Dương Hiên.

“Sư đệ, tên tiểu tử này coi thường đệ, đánh cậu ta đi!” Ngụy Ngư Nặc vỗ tay cổ vũ cho Dương Hiên, không cẩn thận làm đổ hạt dưa ra ngoài, đau lòng nhìn hạt dưa rơi xuống chân tường.

Dương Hiên đứng nguyên chỗ cũ, cười mỉm, “Đến đi.”

Quan Tử Nghiêu cũng không khách khí, trực tiếp tấn công.

Đại lễ chào đón đệ tử lần trước, cậu ta và Dương Hiên đã từng đánh nhau, lúc đó có thể nói là thất bại thảm hại. Lần này, Quan Tử Nghiêu đã có tiến bộ rõ rệt, liên tục vượt lên hai cấp. Trong lòng cậu ta, cho dù Dương Hiên có lợi hại cũng không thể là đối thủ của mình.

Tốc độ của cậu ta rất nhanh, cơ thể dường như tạo thành một cái bóng.

“Xoẹt!”

Một thanh kiếm dài không biết từ đâu rút ra, mũi kiếm lóe lên một tia rét lạnh, vô cùng sắc bén.

Dương Hiên không hề nao núng, lúc cậu ta tấn công dồn dập, đầu tiên lùi vài bước trước, ngay lập tức, trong tay đã hiện ra trận pháp giam cầm chữ Thổ.

“Hự!”

Một tay Dương Hiên đẩy xuống, gạch ngói ở giữa đột nhiên rung chuyển dỡ lên, sau đó dựng thành một căn nhà giam bằng đất vững chãi.

Quan Tử Nghiêu thầm kinh hãi, chân khí thật sự bắt đầu gia tăng đột ngột, động tác cũng trở nên nhanh nhẹn, đây chính là việc gia tăng thực lực bản thân căn bản nhất.

“Dương sư huynh, anh chuẩn bị xong chưa?”

Quan Tử Nghiêu mỉm cười đắc ý, nhưng nụ cười này ở trên mặt cậu ta chưa được hai giây, rồi méo xệch đi.

Trận pháp chữ Thổ đó giống như đôi mắt đang mở ra, cậu ta đi đâu, trận pháp chữ Thổ đi đến đó.

Quan Tử Nghiêu rút kiếm ra nhiều lần, đều không có cách nào phá được nhà giam chữ Thổ này, đừng nói đến chuyện phá vỡ phòng tuyến này rồi đi tấn công Dương Hiên.

Dương Hiên nhún vai thoải mái, tay nắm hờ, chữ Thổ đó giống như con rối, theo tay của anh đột nhiên thu nhỏ lại, trói chặt Quan Tử Nghiêu dưới đất.

“Bịch!”

Thanh kiếm sắc dài kia cũng rơi xuống đất.

Từ đầu đến cuối, thanh kiếm dài này thậm chí không hề chạm đến gần Dương Hiên.

Quan Tử Nghiêu trợn tròn mắt, đôi môi hơi mở ra, nét mặt không hề tin được.

Dựa vào thực lực luyện khí tầng ba của cậu ta lại không đối phó nổi Dương Hiên sao?

Phải biết rằng, theo lời nói của Thiền Dư sư huynh, cậu ta chính là đệ tử tiến bộ nhanh nhất trong nửa tháng trở lại đây, cho dù ngôi sao sáng Tạ Minh Thành của Côn tông cũng không tiến bộ nhanh bằng cậu ta.

Điều này đều nhờ vào việc bố cậu ta đào tạo bồi dưỡng luyện khí cơ bản cho cậu ta, dày công tích góp, mới có hiệu quả như vậy.

Nhưng sau khi cậu ta tăng thêm vài phần thực lực, vẫn không thể đánh bại tên yếu ớt Chu Dương này?

Quan Tử Nghiêu cảm thấy hơi sầu não và chán nản. Tâm trạng lúc này giống như đang chơi trò chơi, liều mạng luyện đến cấp cuối cùng thì bị người có tiền mua đồ chơi ở trong game đánh bại.

“Sư đệ vô đối, sư đệ thật hung mãnh!” Ngụy Ngư Nặc khoa chân múa tay vui mừng, hạt dưa rơi vãi cũng không thèm để tâm.

Dương Hiên đưa tay lên khẽ vỗ trán, giả vờ như không quen biết bà cô khờ khạo này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK