Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn đẫm máu của mấy tên côn đồ, những người trong xe không ngừng suy đoán, hai tên cướp chắc đã từng nhuốm máu, trong tay đã nắm giữ nhiều sinh mạng, nếu không chúng sẽ không ngần ngại hay run sợ khi bắn, thoạt nhìn là bọn tội phạm lão làng.

Những người trong xe trung thực đem tài sản giấu ở dưới chân, hoặc trong chiếc tất thôi hối ra, một chút tiền lẻ giữ lại cũng bị cướp đi.

Trần Trừng không khá hơn nhiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, bị dọa sợ hãi đến nổi cả người trắng bệch, run rẩy mò mẫm trong chiếc túi đeo bên hông, đau buồn hết cả nửa ngày mới lấy hết tiền ăn trong cả một năm ra.

Dương Hiên trông thấy buồn cười, lấy tay che miệng, sợ vô tình để lộ nụ cười, làm người bên cạnh giận dữ.

Thế nhưng, Dương Hiên dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế tiếng cười, vẫn bị đôi tai nhạy cảm của Trần Trừng bắt tại trận.

"Anh cười cái gì?"

Hành động vừa rồi thực sự đã có chút phá hoại hình tượng của mình, Trần Trừng nhíu mày khó chịu, trừng mắt nhìn qua.

Tuy nhiên, Dương Hiên thu lại biểu cảm trên mặt, lắc đầu, quay đi, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Anh cứ vậy mà không giao tiền của anh ra, không sợ lát nữa sẽ bị bọn cướp bắn cho một viên sao?"

Trần Trừng chợt nhận ra người bên cạnh mình không có gì quý giá trong tay, giống hệt như cái vẻ ngẩn người lạnh nhạt ánh mắt thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ lúc trước, như thể chỉ cô đang ở trong cảnh cướp bóc. So với Dương Hiên, căn bản như đang sống ở thế giới khác.

Trần Trừng nhất thời như phát hiện ra thế giới mới định kêu ra tiếng, lại sợ sẽ bị những tên cướp đang thu tiền phát hiện, âm thanh lại nhỏ dần xuống.

Dương Hiên lắc đầu thờ ơ.

Trần Trừng đang muốn nói điều gì đó, nhưng những tên cướp đã đến trước mắt, nhất thời bụm miệng lại, run rẩy giơ đôi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của mình lên.

Tên cướp bặm trợn hài lòng cầm số tiền trong tay Trần Trừng, bàn tay thô ráp lộ liễu vuốt ve lòng bàn tay trắng trẻo xinh xắn của Trần Trừng.

"Sao thế, cô em xinh đẹp, luyến tiếc cái đống đồ ngoài thân này sao?"

So với cái mạng nhỏ của mình, chút tiền mọn này có là gì chứ.

Trần Trừng nhanh chóng thu lại vẻ mặt tiếc nuối của mình, thậm chí cảm giác ghê tởm cuồn cuộn lúc này cũng cố nhịn đi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lắc đầu hoảng loạn.

Tên cướp lật đi lật lại, sàm sở bàn tay trắng nõn của Trần Trừng, bàn tay bị chà xát đến đỏ ửng, mới luyến tiếc buông tay của Trần Trừng xuống.

Bọn cướp tranh thủ từng giây từng phút, mặc dù an ninh công cộng ở thành phố Lĩnh Nam không tốt, nhưng tin tức truyền đi rất nhanh, trong xe nhiều người như vậy, hắn không tin trong xe không có ai lén lút báo án, chỉ là tiếc nuối một người đẹp cực phẩm, có thể cả cuộc đời sẽ không gặp được mĩ nhân tuyệt sắc nào như vậy nữa, e là cũng chỉ có lần này.

Chỉ tại không đúng thời điểm, nếu không hắn nhất định sẽ ôm giữ cái eo nhỏ nhắn, hung hăng tận hưởng một phen.

Trước sự ánh mắt cảnh báo đầy sự ghen tị của đông bọn tên cướp hung tợn cũng chịu buông tha cho Trần Trừng, nhìn về hướng Dương Hiên, người đang ngồi thờ ơ bên cạnh cô.

"Này, chàng trai, tiền đâu?"

Tên cướp hung dữ nhìn chằm chằm vào Dương Hiên, cầm chặt khẩu súng trong tay, ý đồ uy hiếp.

Sắc mặt Dương Hiên không đổi, Vân Đạm Phong khẽ giơ nắm đấm, khi người đàn ông hung mãnh đang đắc ý chế giễu không ai có thể chặn được sự uy hiếp của súng đạn thật...

"A ..."

Tên cướp hung tợn đã bị Dương Hiên đấm thẳng vào mặt, chỉ kịp hét lên một tiếng, phịch xuống và đâm sầm vào ghế sau, không nhúc nhích nổi.

Tức thì một khoảng lặng trên xe, những người nhìn thấy động tĩnh đều sững sờ, những người không nhìn thấy râm ran nhỏ tiếng hỏi về chuyện vừa xảy ra.

Đột nhiên, nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ.

"A ... cẩn thận!"

Là một thằng cướp phản ứng lại sau khi thấy đồng bọn của mình bị đánh ngã, nhắm tới Dương Hiên định bấm cò súng.

Dương hiên tay mắt lanh lẹ, thuận tay rút chiếc kẹp tóc từ cô gái bên cạnh "xiu" một tiếng, vừa vặn chạm vào đốt ngón tay của tên cướp.

Ngay khi tay của tên cướp thả lỏng, khẩu súng đã rơi xuống. Dương Hiên áp lưng vào ghế, xoay người ra, một cước đá vào thái dương của tên cướp, hắn ngã ngửa xuống đất rồi ngất đi.

Đám đông còn chưa kịp hoàn hồn vì sợ rằng tên cướp sẽ bóp cò súng, thì tên cướp muốn giết người kia đã bị đá rồi bất tỉnh?

Các hành khách trong xe rất ngạc nhiên chỉ có thể quay đầu lại, phải mất một lúc để phản ứng với những gì đã xảy ra. Ngay lập tức, toàn bộ người trên xe vỗ tay như sấm, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Dương Hiên với ánh mắt sùng bái anh hùng.

Dương Hiên khiêm tốn tránh sự biết ơn của những người trong xe, bảo mọi người trói hai tên cướp lại. Sau khi mọi người lấy được tiền của mình, tiếng còi của xe cảnh sát mới từ từ truyền đến.

Dương Hiên cùng những người ngồi cùng xe đến đồn cảnh sát để viết tường trình, rồi sau đó mới lên đường đến trường đại học Lĩnh Nam.

Lúc khởi hành trở lại, những người trong xe so với trước đó sinh lực như tăng lên nhiều lần, bao quanh Dương Hiên là những lời khen ngợi tán dương, Dương Hiên thực sự bất lực không biết nói gì, chỉ có thể thỉnh thoảng gật đầu với một nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt.

Cuối cùng đến trạm dừng ở đại học Lĩnh Nam, Dương Hiên nhanh chóng xuống xe.

Khi anh thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện ra cô gái kia ánh mắt sáng rực cứ nhìn chằm chằm sùng bái anh từ khi bắt được cướp sau anh.

Dương Hiên không nghĩ rằng cô gái sẽ đi xuống theo anh để lấy thân báo đáp.

"Anh là sinh viên trường đại học Lĩnh Nam à?"

"Cô cũng là sinh viên của Đại học Lĩnh Nam sao?"

Cả hai mặt đối mặt, không ngờ lại đồng thanh hỏi cùng một câu hỏi.

Dương Hiên nhìn Trần Trừng gật đầu, rồi lắc đầu.

"Tinh tinh tinh..."

Khi chuông reo, họ vẫn đứng trước cổng trường, vì giờ có lên lớp cũng muộn rồi. Trần Trừng không quan tâm đến việc hỏi danh tính của Dương Hiên, sắc mặt cuống quýt, vội vàng để lại thông tin, rồi chạy rời đi.

"Tên tôi là Trần Trừng, sinh viên năm hai khoa hóa học, có việc gì thì cứ tới tìm tôi nhé."

Dương Hiên nhìn Trần Trừng đang vội vội vàng vàng, lắc đầu và mỉm cười, cũng không để ý lắm đến tình tiết nhỏ này, nhưng đột nhiên nhớ ra khoa mà anh đang giảng dạy là khoa hóa học, anh lại đứng dạy ở lớp cô á? Không trùng hợp thế chứ?

Dương Hiên có chút dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn mấy chữ trắng trên bảng tên - Đại học Lĩnh Nam, hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt lại trở thành giảng viên hóa học rồi.

Dương Hiên quan sát khung cảnh khuôn viên của trường đại học tốt nhất ở thành phố Lĩnh Nam, gật đầu hài lòng, nhân tiện tìm một sinh viên để hỏi vị trí của văn phòng giáo vụ, xác định phương hướng rồi đi qua đó.

Ngay khi đến văn phòng giáo vụ, nhân viên nhân sự đã xác nhận chức vụ xong, cầm tờ đơn điền vào, bên tai liền truyền đến một giọng đàn ông đầy ngạc nhiên.

"Dương Hiên?"

Dương Hiên không cảm thấy quen thuộc với âm thanh thô ráp này, anh không trả lời ngay, nhưng anh vẫn nhìn lên người đàn ông vừa lên tiếng.

"Đúng là cậu rồi, Dương Hiên, sao cậu lại ở đây?"

Dương Hiên hơi nhíu mày, trầm tư suy nghĩ một lúc trước, tìm kiếm trong kí ức, nhớ ra người đàn ông này lài ai.

Lưu Hạo Nhiên, bạn cùng lớp thời trung học của anh, nhưng người bạn cũ trước mặt cũng không được coi là thân thiện lắm, mỗi khi thấy anh mũi hắn đều hướng lên trời, bộ dạng dương dương tự đắc.

Quả nhiên, Lưu Hạo Nhiên, người luôn không nhận được sự đáp lại của Dương Hiên, nhìn thấy tờ phiếu Dương Hiên đang điền vào, hỏi một cách hoài nghi, "Cậu đến đại học Lĩnh Nam để làm giảng viên trong khoa hóa học á?"

Những người khác trong văn phòng không rõ chuyện gì, nghe thấy tiếng hét lớn của phó chủ nhiệm, ánh mắt tập trung lại.

"Có chuyện gì vậy, phó chủ nhiệm, giảng viên mới đến này có vấn đề gì sao?"

Nhân viên nhân sự của trường, vừa đóng dấu chứng minh cho Dương Hiên, nghe thấy động tĩnh bên chỗ Dương Hiên, liền vội vàng chạy qua.

Lưu Hạo Nhiên cầm lấy tờ thông tin Dương Hiên vừa điền, cười hả hê.

"Anh nói xem có vấn đề gì không?"

Lập tức chỉ vào tờ giấy Dương Hiên vừa điền và hét vào mặt nữ nhân viên xinh đẹp:

"Cậu ta còn chưa tốt nghiệp trung học, đến trường đại học tốt nhất Lĩnh Nam của chúng ta với tư cách là giảng viên của khoa hóa học. Cô nói xem có vấn đề gì không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK