Trịnh Ngọc Kiệt lúc này vẫn đang chơi đùa vui vẻ, cả gian phòng náo nhiệt tiếng ca hát nhảy múa.
Đột nhiên. . . . . .
"Bụp."
Cửa phòng đột nhiên bị đạp ra.
Cả phòng giật mình, ngạc nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía cửa phòng.
"Vừa nãy thằng nào đã đá ông đây? Ra đây cho tao!”
Tên béo lúc này đã tỉnh rượu, nghĩ đến cú đá đó, tức giận đến nỗi thịt trên mặt run rẩy.
Hắn là người trong thế giới ngầm ở Lĩnh Nam, mà lại có người dám giở trò với hắn, chuyện này mà đồn ra ngoài, e là sẽ bị cười cho thối mũi.
Đồ Nhất Phỉ vẻ mặt dữ tợn, đôi bàn tay ngắn tròn đặt trên bụng mỡ, một người đã chặn lối ra, đằng sau còn có hơn chục tên gương mặt bặm trợn, trực tiếp đứng quây thành hình vòng cung, bao vây những người trong phòng.
Đồ Nhất Phỉ vô cùng đáng sợ vừa cất tiếng hỏi, những người trong phòng biến sắc, sợ hãi, không khỏi liếc mắt nhìn Trịnh Ngọc Kiệt ban nãy còn tự hào khoe khoang chuyện này.
Trịnh Ngọc Kiệt không chớp mắt nhìn đám người tên béo vừa đến, bình tĩnh đứng dậy, mạnh mẽ bước lên.
"Sao? Đòi nợ? Chưa bị ông nội Trịnh của mày đánh đủ à, lại đến tìm ông nội Trịnh để được ăn đánh tiếp sao!"
Trịnh Ngọc Kiệt tự cho gia cảnh của mình đứng đầu ở Lĩnh Nam, đối diện với người khác trước nay chưa từng do dự, chỉ cần hắn tỏ thái độ ngang ngược, nói ra tên họ của mình là tự có người sẽ đoán ra thân phân của hắn
Lúc này, hắn ta đã nói ra tên họ của mình rồi, ngồi đợi xem tên béo chết tiệt kia nghĩ ra thân phận của mình, cúi đầu nhận lỗi.
Những người khác cũng bất ngờ trước khí thế của Trịnh Ngọc Kiệt, bình thường hắn ta cũng có chút cao ngạo, lúc này, gặp người hung dữ lại càng cao ngạo hơn. Lúc này có nhiều người như vậy, vừa nhìn đã biết là dân xã hội đen, Trịnh Ngọc Kiệt lại không hề sợ hãi, xem ra gia thế của Trịnh Ngọc Kiệt chắc chắn phải hạng nhất hạng nhì ở Lĩnh Nam.
Phương Đình càng thêm si mê nhìn gương mặt đẹp trai của Trịnh Ngọc Kiệt, lúc đầu còn nghĩ Trịnh Ngọc Kiệt lạnh lùng, làm bạn gái của hắn ta cũng có chút mới lạ, không ngờ khi gặp nguy hiểm, Trịnh Ngọc Kiệt lại ra mặt ngầu như vậy, đúng là nam tính nhất trong đám đàn ông.
Đáng tiếc, ngầu không quá ba giây.
"Đ*t m* mày, ông nội à, muốn tìm cái chết hả."
Đồ Nhất Phỉ là ai? Hắn ta là đại ca của thế giới ngầm ở Lĩnh Nam, mà lại bị một tên nhãi ranh không đủ lông cánh nhân lúc hắn uống say ra tay đánh, giờ còn dám xưng ông nội với hắn, đùa à.
Đồ Nhất Phỉ uốn éo thân hình béo mập, trực tiếp đấm thẳng mặt Trịnh Ngọc Kiệt.
"Bụp. . . . . ."
Địa bàn làm ăn của Trịnh gia ở khắp Lĩnh Nam, là lão đại trong giới thương gia ở đây, Trịnh Ngọc Kiệt không ngờ Đồ Nhất Phỉ lại không hề cân nhắc đến Trịnh gia mà trực tiếp đánh hắn ta một bạt tai, đau đến nỗi hoa mắt chóng mặt, máu mũi chảy ròng ròng, ngã xuống bàn.
Phương Đình hét lên một tiếng, vội vàng chạy lên đỡ lấy Trịnh Ngọc Kiệt, bạn bè của hai người nhìn nhau, thấy tình hình không ổn, co rúm tay chân, không dám nhúc nhích.
Đám người của tên béo, nắm chặt nắm đấm bước về phía bọn họ.
Trịnh Ngọc Kiệt được Phương Đình dìu dậy, một lúc lâu mới đỡ đau đớn, ánh mắt hiện rõ sự tức giận
“Mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không? Bố tao là lão đại của giới thương gia ở Lĩnh Nam, Trịnh Trung Phi, dám đánh tao, mày cứ đợi cả nhà mày sẽ bị thê thảm, không sống nổi ở Lĩnh Nam đâu."
Ô, là con trai của Trịnh Trung Phi, là người có tiếng giàu có ở Lĩnh Nam, bạn bè của hắn ta và Phương Đình cũng nhẹ nhõm một chút, gia cảnh như vậy chắc không ai dám đắc tội đâu.
Trịnh Ngọc Kiệt tức giận đang đợi tên Đồ béo thay đổi sắc mặt, lập tức quỳ xuống xin tha, nhưng đợi mãi cũng chỉ thấy sự khinh thường của đối phương.
"Ô, ô, ô, tao xem khẩu khí của ai mà lớn như vậy, hóa ra là con trai của nhà họ Trịnh.”
Dứt lời, Đồ Nhất Phi ném điện thoại cho tiểu đệ phía sau, nói: “Gọi cho Trịnh Trung Phi, bảo ông ta tiền bảo kê tăng gấp mười lần.”
Có ý gì vậy?
Trịnh Ngọc Kiệt sững sờ, khó hiểu nhìn những người khác, bọn họ càng không hiểu nên lại nhìn hắn ta.
"Ha ha, không biết rõ mà dám ra oai trước mặt tao."
Vừa lúc đó tên đàn em tỏ ý điện thoại đã được kết nối, tên béo Đồ Nhất Phỉ bảo đàn em mở loa ngoài, bên kia giọng nói nịnh nọt của Trịnh Trung Phi cất lên vang khắp gian phòng yên tĩnh.
"Đồ lão đại, phí bảo kê không phải vừa nộp rồi sao, sao lại tăng gấp mười lần vậy?"
Trịnh Ngọc Kiệt không dám tin, ánh mắt mở to như chuông đồng, nhưng lúc này nghe được tiếng của bố mình, ngay lập tức muốn kêu cứu.
"Bố ơi? Cứu con!”
Bên kia hình như đã nghe thấy động tĩnh, im lặng ngạc nhiên.
"Tiểu Kiệt? Là Tiểu Kiệt à? Sao con lại ở đó?”
Ngay lập tức Trịnh Trung Phi hiểu rõ mọi chuyện, giọng nói thay đổi có phần thấp hèn.
"Đồ lão đại, là đứa con bất hiếu của tôi đắc tội với anh sao, nếu nó đắc tội với anh, anh cứ đánh nó, chỉ cần để nó sống, giữ lại cho tôi chút hương khói nối dõi là được rồi."
Trịnh Ngọc Kiệt bất ngờ ngẩng đầu lên, đó chính là người bố không nỡ đánh, không nỡ mắng hắn ta một câu sao?
Đồ Nhất Phỉ cười lớn tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
"Mày biết ông đây là ai không? Dám ra vẻ trước mặt tao à? Ông đây là đại ca trong thế giới ngầm của Lĩnh Nam, ai gặp tao mà không gọi một tiếng Phỉ gia chứ. Ông đây chỉ chọn bừa một nơi nghỉ ngơi mà mày dám đá tao? Thật là to gan, to hơn nhiều gan con rùa của bố mày đấy."
Sắc mặt Trịnh Ngọc Kiệt tái nhợt, xám như tro tàn.
Những người khác cũng không biết chạy đi đâu, sợ hãi, co rúm lại, làm giảm bớt sự tồn tại của mình, không ngừng run lẩy bẩy.
Gương mặt Phương Đình biến sắc, cúi thấp đầu, núp sau người Trịnh Ngọc Kiệt, trong lòng một mớ hỗn độn, sự việc này khởi nguồn đều là vì cô, hiện giờ Trịnh Ngọc Kiệt vì điều này mà gặp phải trở ngại, gia cảnh cũng không so được, nên làm thế nào bây giờ.
Phương Đình vô cùng sợ hãi, hoảng loạn.
Đồ Nhất Phỉ nhớ đến cú đá ban nãy liền tức giận, vung chân đạp thẳng vào người Trịnh Ngọc Kiệt.
Trịnh Ngọc Kiệt vốn muốn tránh né nhưng nghĩ sau đó tên Đổ béo sẽ càng tức giận, nên sẵn sàng nhận cú đánh.
"Bụp. . ."
Trịnh Ngọc Kiệt bị đá bay ngã dưới đất, nhưng Trịnh Ngọc Kiệt không để ý đến đau đớn, nằm rạp người, vẻ mặt tái xanh bò đến dưới chân của Đồ Nhất Phỉ.
"Phỉ gia, tôi sai rồi, là tôi mắt không tròng, có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin ngài đại lượng từ bi, nể mặt bố tôi vẫn luôn tuân thủ nghĩa vụ nộp đầy đủ tiền bảo kê, tha cho tôi lần này đi, sau này, bố tôi nhất định sẽ báo đáp nhiều hơn."
Đồ Nhất Phỉ hài lòng liếc Trịnh Ngọc Kiệt: “Xem như mày thông minh.”
Nghe thấy tên béo Đồ Nhất Phỉ nói vậy, Trịnh Ngọc Kiệt vui mừng khôn xiết, nghĩ bản thân biết lùi mà tiến, sức hấp dẫn của đồng tiền đã có tác dụng, không ngờ. . . . . .
Đồ Nhất Phỉ vừa liếc mắt đã thấy phía sau Trịnh Ngọc Kiệt là Phương Đình xinh đẹp động lòng người.
"Tiền tất nhiên là quan trọng, nhưng người đẹp thì ông đây đêm nay lại đang thiếu.”