"Tôi không có bằng chứng chắc chắn xác định họ đến từ đâu, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng họ không phải người của Ngọa Long. Vài ngày trước, tôi đã tìm thấy một số manh mối về họ, rất có thể họ đến từ tộc Kim Lang." Hồ Mỹ nói xong thì vẻ mặt liền đanh lại.
“Tại sao cô có thể chắc chắn như vậy?” Dương Hiên quay đầu lại hỏi.
"Rất đơn giản. Tai mắt của tôi từng thấy họ đánh nhau và phát hiện ra khi họ đánh nhau, mắt họ lóe lên ánh sáng xanh. Đây là ánh sáng đặc trưng của tộc Kim Lang khi chiến đấu. Ngoài ra, bất kỳ cao thủ lợi hại nào cũng không thể mạnh được như bộ trưởng cũ về mặt khí thế, nhưng lại có thể so sánh với ông ta về mặt sức mạnh. Điều này chứng tỏ sức chiến đấu của họ cao hơn những người bình thường. Đây cũng là đặc điểm của tộc Kim Lang và tộc Huyết.”
Hồ Mỹ nói ra sự phán đoán của mình.
“Rõ ràng các người đều biết họ không phải người của Ngọa Long, vậy tại sao không đứng lên phản kháng?” Dương Hiên lại hỏi.
"Vấn đề này thực ra rất đơn giản, cho dù ba người chúng tôi liên thủ với nhau cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Cộng với việc nội môn đã biến mất, nên chúng tôi càng không có cơ hội chiến thắng. Trong trường hợp này, cách tốt nhất là bảo toàn thực lực, chờ cơ hội phản kích.” Ánh mắt Hồ Mỹ thẳng thắn khi nói, không hề có ý nói dối gì.
Dương Hiên biết cô ta nói cũng có lý, nên chỉ bất lực lắc đầu. Nếu ở trong hoàn cảnh này, anh cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.
"Mục đích chuyến thăm lần này của tôi chủ yếu là để thăm dò chuyện của Bạch Sùng Nghĩa. Nếu như đã nói đến nước này rồi thì chúng ta hãy trao đổi thêm một chuyện này nữa. Mấy người đều là người cũ của Ngọa Long, cũng có rất nhiều tình cảm với Ngọa Long, chắc chắn cũng không muốn Ngọa Long rơi vào tay kẻ khác. Chúng ta hãy hợp lực tiêu diệt Bạch Sùng Nghĩa và biến Ngọa Long thành Ngọa Long như trước đây, cô nghĩ sao?”
Khi Hồ Mỹ nghe thấy điều này, cô ta không hề do dự mà nói thẳng: "Không vấn đề, tôi đồng ý chuyện này."
Biểu cảm của Lauter hơi thay đổi, trong ấn tượng của hắn, Hồ Mỹ không phải là người quan tâm đến đại cục.
Hồ Mỹ cũng nhận ra vẻ mặt của Lauter, cô ta cười nói: "Tất cả những gì tôi có đều là Ngọa Long ban cho. Bây giờ là thời điểm khó khăn nhất đối với Ngọa Long, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn."
Lauter gật đầu và không phản đối cô ta.
"Tốt lắm, phó bộ trưởng Hồ, Ngọa Long sẽ ghi nhớ sự giúp đỡ của cô. Nói để cô biết, tôi chính là người do nội môn cử tới." Dương Hiên nói rõ ngọn ngành.
Hồ Mỹ nghe được những lời này thì vui mừng khôn xiết. Thật ra cô ta cũng đã đoán được thân phận của Dương Hiên nhưng không dám chắc. Sau khi anh nói ra thì cô ta mới hoàn toàn chắc chắn.
"Trước hết mấy người cứ làm theo những gì Bạch Sùng Nghĩa nói, nếu như tôi có việc gì sẽ liên hệ với cô. Nếu như sự việc thành công, Ngọa Long sẽ không quên các người đâu.” Dứt lời, Dương Hiên lấy phương thức liên hệ của Hồ Mỹ và đưa Mị Nương rời khỏi đó.
Hồ Mỹ và Lauter nhìn nhau, họ đi tới cửa sổ biệt thự nhìn một lúc, sau đó bật cười: “Hai người này thật trẻ tuổi, từ khi nào mà nội môn lại có được cao thủ trẻ như vậy.”
"Cao thủ? Tôi thấy sức mạnh của họ có lẽ còn không bằng em đâu.” Lauter đặt tay lên vai Hồ Mỹ và nói.
“Anh nói đúng, thực lực của cậu ta không bằng tôi, nhưng anh đừng quên, giờ cậu ta còn rất trẻ, lúc tôi còn ở độ tuổi của cậu ta, sức mạnh còn kém xa cậu ta.” Vẻ mặt Hồ Mỹ đầy ngạc nhiên, tư chất như vậy của Dương Hiên rất hiếm gặp được ở trên đời.
“Em tính nghe theo cậu ta thật sao?” Lauter hỏi.
"Vừa rồi tôi không lừa cậu ta. Tôi thực sự hy vọng rằng Ngọa Long sẽ trở lại như trước đây. Anh đừng quên rằng nếu chúng ta bị tộc Kim Lang khống chế, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ không được yên. Họ sẽ không tin bất cứ ai không thuộc tộc Kim Lang." Hồ Mỹ biết sức mạnh của chủng tộc này và họ rất coi trọng huyết thống.
Lauter gật đầu, hắn hiểu ý của Hồ Mỹ.
Sau khi hai người Dương Hiên nhanh chóng quay về, mấy người Vu Cấm vẫn chưa trở lại. Đợi khoảng một tiếng, Dương Hiên cảm thấy có cái gì đó không được đúng lắm, liền quay đầu lại nói với Mị Nương bên cạnh: “Em tìm chỗ nào đó trốn đi, đừng vào trong biệt thự. Anh phải đi tìm mấy người Vu Cấm xem sao, anh hơi lo lắng.”
Mị Nương biết tầm quan trọng của vấn đề này liền rời khỏi biệt thự.
Dương Hiên chỉnh tề lại một chút rồi cầm khẩu Barrett vàng mà Thần súng không cần nữa, bước ra khỏi biệt thự. Sau khi trả lại đồ cho Thần súng, anh đã lấy lại chiếc Barrett vàng mà anh đã mua.
Sau khi xem xét địa hình xung quanh, anh đến một điểm bắn tỉa tốt và lặng lẽ quan sát. Từ đây có thể nhìn thấy rõ trụ sở của Ngọa Long và con đường duy nhất ra vào Ngọa Long.
Không lâu sau, Dương Hiên nghe thấy một tiếng bước chân hoảng sợ truyền đến, sau đó anh liền nhìn thấy phía trước có hai người chạy tới, chính là hai người Vu Cấm và Băng Long.
Phía sau họ là một nhóm người đang đuổi theo, dẫn đầu là ba người lạ mặt. Nếu Dương Hiên không đoán sai, đó chính là ba cao thủ bên cạnh Bạch Sùng Nghĩa.
Sau khi đoán ra thân phận, anh khẽ mỉm cười, nạp đạn lên nòng súng rồi đặt mục tiêu nhắm đến người ba cao thủ phía trước. Với kỹ thuật của anh, hoàn toàn có thể giải quyết một người trong lúc họ không chú ý. Đợi họ kịp phản ứng thì sẽ rất khó khăn. Với khả năng phản ứng của họ, họ hoàn toàn có thể né được đạn từ khoảng cách xa như thế này.
Dương Hiên nhắm vào đầu của người phía trước, tính toán khoảng cách, tốc độ gió và tốc độ tiến về phía trước của họ và lấy được một điểm mục tiêu. Sau đó anh khẽ cười và lạnh lùng nói hai chữ: "Tạm biệt."
Với một cử động của ngón tay, một viên đạn bay ra dọc theo nòng súng, bay thẳng về phía đầu người đàn ông phía trước.
Người này rất thận trọng, tim chợt thắt lại, cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn, viên đạn đã găm vào đầu và kết liễu cuộc đời.
Cảnh tượng đột ngột này khiến mọi người kinh ngạc, họ lần lượt dừng bước, bắt đầu đề phòng xung quanh.
Đúng lúc này, một viên đạn khác bay tới và bay thẳng tới một cao thủ khác. Vì đã có sự chuẩn bị nên anh ta đã tránh kịp trước khi viên đạn bay đến.
Dương Hiên đã lường trước được điều này từ lâu, anh đã đạt được mục đích nên thu dọn súng ống rời khỏi đó.
Người của Bạch Sùng Nghĩa đã phát hiện ra vị trí của Dương Hiên. Thấy rằng hai người Vu Cấm đã trốn thoát, không thể đuổi kịp được nữa nên họ chỉ có thể đi bắt Dương Hiên.
Nhưng khi họ đến nơi thì đã quá muộn, họ chỉ thấy hai vỏ đạn rơi trên mặt đất, ngoài ra không có gì khác: "Người này là ai mà thiện xạ quá, xem ra là một cao thủ dùng súng."
“Đúng vậy, hình như Ngọa Long không có người như vậy, lẽ nào là người của thế lực khác sao?” Một người khác nói với vẻ không chắc chắn.
“Thôi kệ đi, về nói lại chuyện này với Bạch Sùng Nghĩa một tiếng, để ông ấy tự xử lý.” Sau đó họ liền bế người đã chết kia rời khỏi đó.
Nửa giờ sau, Dương Hiên và Vu Cấm gặp nhau trong biệt thự, đồng thời họ gọi điện cho Mị Nương, kêu cô trở lại biệt thự.