Bắc Minh Hồng vội gật đầu đồng ý.
Sau đó Dương Hiên liếc nhìn Trương Hạo, ra hiệu cho ông ta để họ rời đi.
Trương Hạo mãi không hành động, hai mắt vô hồn, không biết đang nghĩ gì.
“Hộ pháp Trương Hạo, để Bắc Minh tiên sinh đi đi”, bất đắc dĩ anh gọi Trương Hạo một tiếng để ông ta định thần lại.
Trương Hạo chần chừ một lát, từ từ mở cửa, thả cho Bắc Minh Hồng rời đi.
Khi cửa vừa đóng lại, Dương Hiên hỏi: “Hộ pháp Trương Hạo năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Trương Hạo cười nói: “Năm mươi lăm”.
“Dựa theo chu kỳ phát triển thực lực, thực lực của ông có lẽ đã đạt đến đỉnh cao rồi nhỉ, có còn khả năng thăng cấp nữa không?”, Dương Hiên tò mò hỏi.
“Theo tình huống bình thường, không có khả năng thăng cấp nữa. Nhưng Ngọa Long chúng ta vẫn có cơ hội thăng cấp, đó là dùng một loại thuốc, có thể nâng cao chu kỳ phát triển của bản thân lên năm mươi năm”.
“Tôi cũng uống loại thuốc này, vì vậy chu kỳ thăng cấp của tôi là một trăm năm”, Trương Hạo không chút ngập ngừng nói, đây không phải chuyện thần bí gì.
Dương Hiên cảm thấy hơi khó tin, sau đó hỏi: “Vậy Hình Minh thì sao?”
“Chu kỳ thăng cấp của anh ta cũng là một trăm năm, nhưng thời gian của anh ta đã dùng hết rồi, hiện giờ không có khả năng thăng cấp nữa”, Trương Hạo trả lời.
Dương Hiên từ tốn gật đầu, những người tu luyện như họ có thể sống hơn trăm tuổi là chuyện thường tình, nếu Hình Minh không có nhiều thương tích như vậy, sống đến hai trăm tuổi cũng là chuyện đơn giản.
“Cậu yên tâm, khi chu kỳ thăng cấp của cậu kết thúc, Ngọa Long sẽ cung cấp một phần thuốc cho cậu. Thứ đồ này chỉ có ba thế lực lớn, thực lực hàng đầu như tộc Huyết, tộc Kim Lang mới có, thực lực như gia tộc Bắc Minh thì không có, vả lại thuốc này cũng không có nhiều đến thế”, Trương Hạo giải thích để Dương Hiên yên tâm.
Dương Hiên gật đầu, tỏ ý đã hiểu, sau đó nhớ đến con trai Bắc Minh Hồi, nếu còn sống đến giờ, có lẽ cũng tầm năm mươi tuổi. Lại nghĩ đến biểu hiện gần đây của Trương Hạo, nét mặt hơi thay đổi: “Không lẽ ông là…”
Trương Hạo cười to: “Tôi biết là cậu sẽ đoán ra được, nhưng tôi rất khâm phục cậu, trong thời gian ngắn như vậy đã nghĩ đến chuyện này”.
“Ông thực sự là con trai Bắc Minh Hồi sao?”, Dương Hiên đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc.
“Đúng vậy, tôi chính là con trai của Bắc Minh Hồi. Tên trước kia của tôi là Bắc Minh Phong, bây giờ đổi là Trương Hạo. Trong khoảnh khắc tôi rời khỏi gia tộc Bắc Minh, đây không còn là gia tộc của tôi nữa rồi”, lúc Trương Hạo nói câu này, không hề có chút tiếc nuối nào.
“Ông không đi thăm Bắc Minh Hồi sao?”, Dương Hiên tò mò hỏi.
“Đi một lần, mà không gặp ông ấy. Mấy chục năm trôi qua, ông ấy không nhận ra tôi nữa rồi. Trong lòng ông ấy, có lẽ không hề có đứa con trai như tôi”, Trương Hạo bật lực nói.
“Không đâu, mỗi một người bố đều rất yêu con mình, Bắc Minh Hồi cũng vậy, ông ấy cũng là một người bố”, Dương Hiên nói tiếp.
Trương Hạo thở dài, sau một lúc do dự mới chậm rãi nói: “Thực ra tôi không phải con ruột của Bắc Minh Hồi, không có bất cứ quan hệ huyết thống nào với gia tộc này. Ông ấy cũng biết chuyện này, lúc tôi rời đi, ông ấy ghi lại mọi chuyện giấu trong miếng ngọc bội của tôi, tôi không phải con ruột của Bắc Minh Hồi, nhưng do chính mẹ sinh ra”.
Dương Hiên nghe đến đây thì sững sờ, điều đó có nghĩa là mẹ ông ta phản bội Bắc Minh Hồi.
“Tôi cũng không biết bố ruột mình là ai, có lẽ chỉ có mẹ tôi mới biết, nhưng bà ấy đã mất rồi”, Trương Hạo không hề mong chờ bí mật này, trong lòng ông ta, chỉ có một người bố là Bắc Minh Hồi, nhưng ông ta không biết nên đối mặt với Bắc Minh Hồi như thế nào.
“Bắc Minh Hồi biết chuyện này từ khi nào?”, Dương Hiên khẽ hỏi.
“Trên tờ giấy ghi chú Bắc Minh Hồi có nói, lúc tôi sinh ra, ông ấy đã biết rồi, chỉ không nói ra mà thôi”, nói đến đây, Trương Hạo thấy đau đớn, ông ta biết một người đàn ông có thể làm được như vậy thật không dễ dàng.
Dương Hiên không nói gì, đến bên cạnh Trương Hạo, vỗ vai ông ta, ẩn ý nói: “Từ nhỏ tôi cũng không biết cha mẹ mình là ai, là ông nội chăm lo cho tôi, dạy dỗ nuôi nấng tôi”.
Nghe được lời này, Trương Hạo ngẩng đầu nhìn Dương Hiên.
“Cách đây vài ngày, tôi nhận được tin tức về người nhà, nhưng tôi không định thăm dò, trong ấn tượng của tôi, lúc họ bỏ rơi tôi, họ đã không còn là người thân của tôi nữa rồi. Người thân của tôi chỉ có một, chính là ông nội tôi”, nói đến đây, Dương Hiên rơi lệ.
Trương Hạo gật đầu, cũng không phản đối cách nghĩ của anh, nếu là ông ta cũng sẽ làm như vậy. Trải nghiệm của hai người rất giống nhau, khiến cảm tình giữa họ thân thiết hơn mấy phần.
“Chúng ta đã biết được sự thật rồi, cũng có nhân chứng, chỉ cần Bắc Minh Hồi làm tốt chuyện kia, chúng ta có thể hành động”, giọng nói Dương Hiên tràn đầy vui mừng.
“Đừng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, Bắc Minh Hồng không đáng tin đến vậy đâu, lần sau yêu cầu ông ta ra làm chứng, có thể ông ta sẽ trở mặt”, Trương Hạo nói ra lo lắng của mình.
Dương Hiên mỉm cười, lấy điện thoại trong túi quần ra, nói: “Tôi đã ghi âm lại tất cả những lời khi nãy ông ta nói rồi, nếu ông ta nuốt lời, thì đem bản ghi âm này giao cho Bắc Minh Ly, ông thấy ông ta có thể sống sót sao?”
Trương Hạo gật đầu, cảm thấy Dương Hiên suy nghĩ thật tỉ mỉ.
Hôm sau, Dương Hiên tìm cơ hội đến chỗ Bắc Minh Hồi, nhưng không thấy bóng dáng ông ấy đâu. Sau khi đợi một lúc cũng không thấy, liền rời đi.
Vừa quay lại nơi ở của mình, Bắc Minh Ninh liền đến đây, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi, tộc trưởng muốn gặp cậu”.
Dương Hiên hơi sửng sốt, rồi cùng Bắc Minh Ninh đến thư phòng của Bắc Minh Ly. Sau khi bước vào, Bắc Minh Ninh tự giác rời đi.
Anh không hề căng thẳng, sau khi bước vào liền cung kính nói: “Tộc trưởng, ông tìm tôi”.
Bắc Minh Ly gật đầu, chậm rãi nói: “Nghe nói cậu rất hứng thú với chuyện của tộc trưởng cũ?”
Dương Hiên mỉm cười, gật đầu: “Tôi chỉ tò mò, chuyện này rất kỳ lạ, muốn biết rõ chân tướng bên trong”.
Vốn dĩ Bắc Minh Ly đang nhìn vào mắt Dương Hiên, đột nhiên chuyển hướng nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ: “Chuyện này có rất nhiều người biết, chân tướng cũng rất rõ ràng, cậu hỏi thăm một chút là biết”.
Dương Hiên gật đầu, bên ngoài tỏ vẻ anh cũng biết điều đó rồi.
“Từ hôm nay trở đi, đừng thăm dò chuyện này nữa, những việc trước đây tôi không nhắc đến, nếu lại xảy ra chuyện như vậy, tôi sẽ không khách khí”, sau khi Bắc Minh Ly nói xong, xua tay ra hiệu cho Dương Hiên rời đi.