Sau khi mua đồ ăn trưa quay về, Dương Hiên nhìn thấy vẻ mặt Tần Bàn Nhược bất lực đang gọi điện thoại trước cửa.
"Bác ơi, nhanh lên, đến nơi thì gọi số này cho tôi..."
Dương Hiên xách đồ ăn, hơi tò mò.
“Làm sao vậy?”
"Không mang chìa khóa, gọi người của công ty mở khóa đến." Tần Bàn Nhược cười ngượng ngùng, trong lòng chán nản, lúc xui xẻo như vậy tại sao còn gặp tên này?
Dương Hiên mở cửa: "Hay là đi vào nhà tôi ngồi một lúc?"
"Thôi khỏi, Lâm Nhã đã cảnh cáo tôi nhiều lần, không cho phép ở một mình với anh..."
"Vậy thì thôi, dù sao tôi cũng chỉ nói xã giao."
Biểu cảm trên khuôn mặt của Tần Bàn Nhược cứng đờ, hơi nhục nhã nói: "Này, con người anh tại sao lại như vậy, tôi chỉ khách sáo không được sao? Anh không để tôi đi, tôi cứ muốn đi."
Nắng buổi trưa quá gắt, Tần Bàn Nhược không muốn đứng đây chịu đựng. Đối với một phụ nữ trẻ tuổi, mặt trời vào thời điểm này đáng sợ như ác quỷ từ địa ngục.
Tần Bàn Nhược giơ chân ra, nhanh chân đi về phía trước, bước vào nhà của Dương Hiên.
Dương Hiên mỉm cười lắc đầu, cũng không so đo với người phụ nữ này.
Lúc này Tần Bàn Nhược mới phát hiện đồ ăn trong tay của Dương Hiên, ngạc nhiên nói: "Anh còn biết nấu ăn à?"
“Rất kì lạ sao?”
"Không, chỉ là không ngờ đến..."
"Ăn bên ngoài luôn cảm thấy không vệ sinh, tự mình làm thì yên tâm hơn."
Đối với một người thường ăn đồ ăn cao cấp đặt bên ngoài, hương vị của những nhà hàng đó đã sớm ăn ngán rồi.
Tần Bàn Nhược đã sống ở nơi tấc đất tấc vàng này, đương nhiên không biết được chuyện làm cơm.
"Hôm nay, ngoại lệ không đặt đồ ăn bên ngoài, nếm thử tay nghề của anh."
Dương Hiên bĩu môi: "Đừng, cô cứ đặt đồ ăn bên ngoài của cô đi, mùi vị tôi làm có thể không hợp khẩu vị của cô."
"Không sao, tôi không sợ bất kì độc hại nào!" Tần Bàn Nhược vỗ ngực, vẻ mặt không ngần ngại.
Dương Hiên không nói nên lời, cô nói xem, ngôi sao lớn như cô, tại sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?
Có điều, anh cũng không phải là người keo kiệt, sau khi quen thân, phát hiện người phụ nữ này đôi khi rất tùy tiện, song lại là một chuyện rất bình thường
Dương Hiên rửa rau xắt rau, còn Tần Bàn Nhược chỉ dựa vào cửa.
"Kĩ thuật cầm dao không tệ, nhưng mà có thể xắt rau chân vịt như thế này sao?"
"Quên bỏ hành rồi, wow, anh thực sự ngốc quá đi."
"Nước rửa khoai tây sắp tràn ra rồi, mau tắt đi..."
Dương Hiên lưu loát đặt con dao trong tay xuống, khuôn mặt không cảm xúc đi đến gần, túm lấy quần áo đắt tiền của Tần Bàn Nhược, đẩy thẳng cô ra ngoài, sau đó ...
“Bịch!”
Cánh cửa đã đóng lại, Dương Hiên bất lực vỗ tay, thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh.
......
Thợ mở khóa đã đến khi Dương Hiên đang nấu ăn, nhưng Tần Bàn Nhược vẫn chạy đến bàn ăn ở nhà của Dương Hiên ngồi đợi, rõ ràng, hôm nay cô ấy đã quyết định ăn bữa cơm này.
“Không ngờ, cách làm của anh không ra sao, nhưng thành phẩm lại không tệ."
Tần Bàn Nhược gắp miếng thịt kho tàu đưa vào trong miệng, hạnh phúc đến mức muốn nhanh tiêu hóa hết.
Dương Hiên tức giận bĩu môi.
Lúc này, Tần Bàn Nhược liên tục nói về những chuyện xảy ra của công ty.
Chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy đống quần áo Ninh Khuynh Thành đã từng mặc trên ghế sofa.
Dương Hiên dõi theo tầm mắt của cô nhìn qua đó.
“Chuẩn bị vứt bỏ......”
"Con người anh tại sao lại vô tình như vậy, đừng quên, lúc đó Ninh Khuynh Thành đã cứu em vợ của anh!"
Dương Hiên cau mày đặt đũa xuống: "Lúc đó cho dù cô ấy không ra tay, tôi cũng có thể cứu các cô."
"Không giống nhau, anh có biết khi đó tên khốn Vương Lâm Lập muốn làm gì không?" Tần Bàn Nhược chất vấn, trong giọng điệu đầy căm phẫn.
Dương Hiên không nói nữa, nói thật, tâm trạng của anh không được tốt lắm.
“Cho nên thế nào?”
"Cho nên... Cho nên tôi muốn giúp cô ấy... Tôi không quan tâm kết quả như thế nào, nếu không giúp sức, trong lòng tôi hổ thẹn!"
Người phụ nữ này vẫn nghĩ mọi thứ quá đơn giản.
"Nếu tôi nói Ninh Khuynh Thành không phải bởi vì đã giết Vương Lâm Lập mới bị bắt thì sao?"
"Cô không biết chân tướng, cho nên chỉ dựa vào trực giác suy đoán."
"Điều này không đúng."
Dương Hiên cảm thấy lời nói hôm nay của mình hơi nhiều.
Khuôn mặt Tần Bàn Nhược day dứt áy náy, cô không hiểu lời nói của Dương Hiên.
Xuất hiện mâu thuẫn đến đây, Tần Bàn Nhược không tiếp tục ăn nữa, quay người trở về nhà mình.
Dương Hiên nhìn vào tàn cục trên bàn, miễn cưỡng cười lắc đầu, đúng lúc điện thoại reo lên.
Là Hình Minh gọi đến, chắc hẳn bên Ninh Khuynh Thành đã có kết quả sơ bộ.
“Tôi nghe nói, cậu muốn bảo vệ cô ấy sao?”
Dương Hiên mỉm cười, không đưa ra nhiều lời giải thích: "Khi tôi bắt được cô ấy, từng đồng ý với cô ấy, sẽ không để cô ấy bị kết án tử hình."
"Ha ha, thằng nhóc cậu... Yêu cầu này hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng muốn giảm tội thì vẫn rất khó, cậu biết đấy, chưa bắt được chủ mưu của Vương gia."
Không bắt được, bởi vì Vương Bất Đổng đã bị tôi giết rồi, Dương Hiên khẽ nói trong lòng.
"Nếu Ninh Khuynh Thành chỉ là con rối, nhiều nhất thì mấy năm sẽ được thả ra ngoài, nhưng bây giờ vẫn chưa bắt được thủ phạm chính... Khó mà bàn giao với cấp trên."
Người ở vị trí như Hình Minh, thực ra không cần phải giải thích nhiều như vậy cho Dương Hiên.
Nguyên nhân anh ta gọi đến, không nghi ngờ gì là vì nhân tài giỏi giang này, Hình Minh mới thận trọng, giải thích như vậy.
"Vâng, đã biết, thủ phạm chính bên đó, tôi sẽ nghĩ cách."
Tùy tiện bắt một vài cao thủ của Vương gia, không biết có được không.
"Thằng nhóc cậu đừng quá xúc động, tôi nghe nói Vương gia có cao thủ luyện khí tầng mười."
"Ừ." Dương Hiên trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, Hình Minh luôn cảm thấy thằng nhóc này có gì đó không đúng lắm.
Vội vàng gọi điện thoại cho Tề Cấm: "Cậu theo dõi Dương Hiên ở Lĩnh Nam, đừng để cậu ấy đi đến địa bàn của gia tộc ở ẩn!"
"Đệch, thằng nhóc này có gan lớn vậy à?" Tề Cấm kinh ngạc kêu lên.
"Tôi cảm thấy thực sự có khả năng..."
Hình Minh hơi đau đầu, Dương Hiên đã biểu hiện vô cùng hoàn hảo trong hai nhiệm vụ lần này, Hình Minh có suy nghĩ chú trọng bồi dưỡng.
Những người quen thuộc với Hình Minh đều biết, anh ta là một người rất biết bao che khuyết điểm, cho nên các thành viên của Ngọa Long mới có thể ngang ngược như thế.
Trong lòng Dương Hiên đã có một kế hoạch, nếu bây giờ ra tay, tìm mấy kẻ chết thay ở Vương gia, nói không chừng bị người khác điều tra ra tất cả hành động của anh trong gia tộc ở ẩn.
Dương Hiên không muốn bị người khác biết chuyện của mình, cho nên tạm thời sẽ gác lại việc giảm tội cho Ninh Khuynh Thành.
Đã nhiều ngày không trở về Trung Giang, anh cũng dự định quay về xem thử.
Khi về đên nhà, chỉ có mẹ vợ ở đây.
Người ta đều nói đàn ông đã kết hôn có ba bảo vật vô cùng hạnh phúc, vợ con và chuyện giường chiếu.
Dương Hiên rõ ràng không có loại cảm giác này, kế hoạch tạo ra em bé luôn bị đẩy lùi, Dương Hiên cũng không biết làm sao.
Thực ra, chủ yếu là vì Lâm Toàn cảm thấy thời điểm bây giờ không thích hợp, công ty đang phát triển không ngừng, cô ấy không bằng lòng ở nhà làm người phụ nữ của gia đình.
Dương Hiên vẫn rất đồng ý điểm này, cho nên, sự thúc giục từ mẹ vợ bên đó, cũng bị Dương Hiên chống cự.
"Mẹ nói này, các con đã thử nhiều lần như vậy, tại sao còn không mang thai? Hy vọng ở tuổi của mẹ, không phải là bồng cháu ngoại hay sao?" Lưu Hồng khịt mũi coi thường lời giải thích của Dương Hiên: "Trước đây có phải con lặng lẽ mua bao cao su không?"
Đối với truy vấn thẳng thừng của mẹ vợ, cho dù Dương Hiên từng hờ hững đối mặt sự vây đánh của hai gia tộc ở ẩn, lúc này cũng vô cùng đau đầu.
"Không có, không có... Có thể không đúng ngày thôi."
"Lại không đúng thế nào..." Đột nhiên, Lưu Hồng hoài nghi nhìn Dương Hiên, cho đến khi Dương Hiên thấy cả người ớn lạnh: "Có phải con có vấn đề ở phương diện đó không?"
Dương Hiên nổi cáu: "Sao có thể chứ."
"Chàng trai trẻ, có gì đáng xấu hổ chứ? Mẹ biết một bác sĩ nam khoa, bác sĩ già rồi, nghe nói là Nguyệt Lão hạ phàm, ngày mai con đi tìm ông ấy kiểm tra."
Dương Hiên không nói nên lời, đưa tay đỡ trán.
Đúng lúc này, hai chị em Lâm Toàn và Lâm Nhã khoác tay nhau, đẩy cửa bước vào.
"Anh rể, anh về rồi?"
“Anh về rồi?”
Một người ngạc nhiên mừng rỡ, một người nhạt nhẽo như nước.
Hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau, Lâm Toàn bước tới, phủi nhẹ bụi bặm trên vai anh, rồi chỉnh cổ áo của Dương Hiên.
"Ừ, xem ra không có gì thay đổi."
Dương Hiên mỉm cười.
Chị gái và mẹ trước mặt, Lâm Nhã không dám có động tác nhỏ nào, chỉ thỉnh thoảng ngắm trộm, trong lòng cảm thấy hạnh phúc.
Như thế này cũng rất tốt.
Cô ấy nghĩ như vậy.
Khi ăn cơm, Lưu Hồng nhìn Lâm Nhã, nói: "Tiểu Nhã cả ngày chỉ biết chơi, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có nên tìm nhà chồng cho con không?"