Thế gian này quả thực không công bằng.
Trước đây, Viên Hoằng Nghị đã từng được mọi người ngưỡng mộ. Đến nay lần đầu tiên phải ngưỡng mộ người khác, hơn nữa lại còn là một hậu bối.
“Hôm nay nhất định phải giết chết người này!”
Không rõ là loại cảm giác đó có phải là đố kị hay không. Viên Hoằng Nghị chỉ cảm thấy rằng hành động bây giờ của Dương Hiên chủ yếu liên quan đến cuốn sách Vô Diệp kia.
Cho nên, trong lòng ông ta cũng đã đưa ra một quyết tâm, cho dù phải cướp cũng nhất định phải có được thứ đó trong tay.
“Tôi cũng muốn tham gia giúp đỡ.”
“Đúng thế!”
Khi trận chiến khốc liệt đang diễn ra ở bên ngoài, thì chỉ có hai người không có năng lực chiến đấu là Ninh Khuynh Thành và Vương Lâm Lập đang ở trong phòng, bị bỏ lại để theo dõi Lâm Nhã và Tần Bàn Nhược.
Vương Lâm Lập đã để ý đến Tần Bàn Nhược rất lâu rồi, hắn ta dùng đôi mắt ham muốn dục vọng nhìn cô ta, điều này làm cô ta cảm thấy rất không thoải mái.
“Hay là, cô ra ngoài trước đi?” Vương Lâm Lập nói với Ninh Khuynh Thành.
“Ông nội bảo tôi ở đây canh chừng.” Ninh Khuynh Thành dường như biết Vương Lâm Lập đang muốn làm gì, nên cô ta không đồng ý.
Sắc mặt Vương Lâm Lập đột nhiên trầm xuống, hắn ta quay người lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng trước mặt.
Thành thật mà nói, thì Ninh Khuynh Thành xinh hơn Tần Bàn Nhược một chút, nhưng người phụ nữ này thực sự không may mắn, lại là một người có ích cho Vương gia. Nếu không thì Vương Lâm Lập cũng không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì với cô ta.
“Hừ, thế thì cô cứ ở đó mà nhìn tư thế oai hùng của tôi đi.”
Vương Lâm Lập nhếch mép cười, nhìn chằm chằm vào Tần Bàn Nhược đang không ngừng lùi về phía sau.
“Dù hôm nay Dương Hiên có gắn thêm cánh cũng không thể thoát được, lần trước có hắn ta giúp đỡ cô, lần này thì không được rồi, ngay cả mạng của bản thân hắn còn khó giữ, gia chủ cũng đã nói, đợi đến khi giết chết Dương Hiên, thì sẽ thưởng cô cho tôi…”
"Đừng cố gắng chống cự, bị giam giữ trên đất của Vương gia chúng tôi, ngay cả khi cô thoát ra khỏi căn phòng này, thì chỉ sợ cả đời này cô cũng đừng hòng thoát ra nổi.”
“Bây giờ, nếu nghe theo ý của tôi, thì có khi tôi sẽ xin gia chủ cho cô một con đường sống…”
Tần Bàn Nhược chỉ tiếp tục lùi lại, cuối cùng, nhặt một cây gậy lên và nói: "Đừng đến đây ..."
"Ha ha, cô càng chống cự, tôi càng phấn khích." Vương Lâm Lập liếm môi.
Khi hắn ta vừa nói xong, một thanh kiếm dài xuyên thẳng từ trái tim của Vương Lâm Lập.
“A…”
Lâm Nhã và Tầm Bàn Nhược nhìn thấy cảnh này liền thất thanh hét toáng lên.
Đôi mắt đỏ ngầu của Vương Lâm Lập giống như con trâu, cố gắng trợn to mắt, quay đầu không dám tin nhìn Ninh Khuynh Thành, tay giơ lên chỉ vào cô ta.
“Cô…”
Chỉ nói được một chữ, Vương Lâm Lập liền chết ngay tại chỗ, ngã nhào xuống đất.
Ninh Khuynh Thành thở dốc, run rẩy, lau máu đang chảy trên tay, bắt đầu nôn mửa.
Cuối cùng, cô ta từ từ đứng dậy dưới ánh mắt không thể tin được của Lâm Nhã và Tần Bàn Nhược.
“Nếu muốn sống, thì hãy theo tôi!”
…
Bên ngoài sân của Vương gia, cuộc chiến đang trở nên rất khốc liệt. Ngoại trừ Vương Bất Đổng và một ông già luyện khí tầng mười, thì những người khác đều bị Dương Hiên đánh bại.
Dương Hiên không hề ra tay giết người, anh chỉ ra tay tấn công lên vị trí đan điền của những tên luyện khí kia.
Chỉ bằng một động tác tấn công nhẹ nhàng, đã dễ dàng hạ gục một tên luyện khí xuống đất.
Đối với một người tu hành mà nói, thì nó còn đau đớn hơn nhiều so với cái chết.
Đôi mắt Vương Bất Đổng và Viên Hoằng Nghị đều đỏ ngầu, gia nghiệp cố gắng tích lũy được trong nhiều đời cứ như vậy liền bị hủy hoại.
“Tam Nhi, Triệu Quốc." Vương Bất Đổng thở hồng hộc gọi tên con trai mình, chỉ nghe thấy vài tiếng gọi nho nhỏ.
Ông ta nhìn Dương Hiên, chân khí tích lũy mấy chục năm trên người hoàn toàn bùng nổ!
“Tôi muốn cậu phải chết ở đây!”
“Đến đi.”
“Hai người phụ nữ bên trong cũng không được phép sống.”
“Được thôi.”
“Sản nghiệp ở Trung Giang của cậu, tôi cũng sẽ phái người đến thu thập, tôi sẽ tận tay phá hủy mọi thứ của cậu.”
“Ừ.”
“Ngay cả khi cậu có là tu sĩ Trúc Cơ thì hôm nay đối mặt với bốn người chúng tôi, cũng khó mà thoát chết được.”
“Ồ.”
Áo khoác bên ngoài của Dương Hiên đã bị rách, anh nhẹ nhàng kéo nó xuống, đối mặt với tiếng gào thét của Vương Bất Đổng, anh chỉ trả lời một cách rất thờ ơ, nhưng xét về khí thế trên khuôn mặt, thì Dương Hiên đã hoàn toàn đè bẹp ông ta rồi!
Giống như một chiếc thuyền nhỏ lội ngược dòng nước, giữa cơn gió và sóng nước, đáp lại rất trơn tru không hề cảm thấy bất ngờ.
Vương Bất Đổng cảm thấy như bị ông trời sỉ nhục, “Cậu chỉ là một thằng nhãi ranh mà thôi!”
Mấy người bên phía Viên Hoằng Nghị rút binh khí ra, chuẩn bị lao lên.
Dương Hiên vẫn lạnh lùng đứng yên, anh còn một chiêu khác cực mạnh chưa thể hiện.
Sau khi luyện đến tầng hai của cảnh giới Trúc Cơ, Dương Hiên đã có thể giải phóng được chân khí của mình ra bên ngoài, vừa rồi trong lúc giao đấu, anh vẫn chưa sử dụng chiêu này.
Chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay.
Dương Hiên hét lên, cùng lúc đó chân khí dần dần ngưng tụ dưới vòng tay của anh.
“Đi chết đi!”
“Bùng!”
Một sức mạnh cao ngất trời trỗi dậy, Vương Bất Đổng, Viên Hoằng Nghị và những người khác chỉ cảm thấy có làn gió lướt qua gò má, sau đó, đột nhiên cảm thấy một luồng sức lực cực mạnh lao đến.
Vương Bất Đổng như bị sét đánh trúng, chân khí mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt ông ta, năng lượng luyện khí tầng mười lúc này giống như một con diều bị đứt dây, cứ như vậy mà bay mạnh ra phía sau.
Vài người khác và Viên Hoằng Nghị cũng không tốt hơn là bao, tất cả bọn họ đều bị chiêu này của Dương Hiên làm cho phun ra máu tươi, căm phẫn ngã lăn ra đất.
Những người này, trong gia tộc ở ẩn, cũng được coi là những nhân vật lớn. Bây giờ, cứ như vậy bị đánh bại dưới tay Dương Hiên. Nếu như những gia tộc ở ẩn khác cũng ở đây, nhất định sẽ rất kinh hãi.
Tuy nhiên, cú đánh này của Dương Hiên, mặc dù đánh trúng một vài người, nhưng vì anh chưa thành thạo sử dụng chân khí, cho nên vài người Vương Bất Đổng cố gắng điều chỉnh lại một lát, đã có thể chầm chậm đứng dậy.
Chỉ có điều đôi chân loạng choạng của bọn họ lại bán đứng chính mình, tại thời điểm này, một số người đã giống như mặt trời sắp lặn, không còn tìm thấy sức mạnh để chống lại Dương Hiên được nữa.
Vương Bất Đổng đảo mắt, chịu đựng nổi đau đang làn tỏa trên khắp cơ thể, ông ta bỏ chạy vào trong nhà Vương gia.
Dương Hiên chưa kịp phản ứng, đã để lão già kia thoát mất, anh thầm nghĩ: “Không xong rồi, lão già đó nhất định là muốn lấy Lâm Nhã làm con tim!”
Dương Hiên nhanh chóng nhận ra điều này, anh bay người vào bên trong.
Trong sân của Vương gia, Dương Hiên vội vàng chạy theo sát Vương Bất Đổng.
Phải nói rằng vào lúc mọi người tuyệt vọng, trong tiềm năng của họ sẽ bị kích thích. Vương Bất Đổng cũng hiểu rõ, nếu như hôm nay muốn giữ lại mạng này, thì ông ta nhất định phải lấy Lâm Nhã và Tần Bàn Nhược ra làm điều kiện trao đổi.
“Ầm!”
Vương Bất Đổng trực tiếp đạp đổ cánh cửa phòng giam giữ Lâm Nhã, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt Vương Bất Đổng tối sầm lại, suýt chút nữa là đi gặp Phật tổ.
“Mẹ kiếp, người đâu rồi?”
Vương Bất Đổng muốn hét lên, nhưng chỉ có thể ho khan vài tiếng, Dương Hiên đã đuổi theo tới, chỉ đơn giản dùng vài chiêu, một chân bay lên đạp vào ông ta.
Thấy xác lạnh ngắt của Vương Lâm Lập, đầu của Dương Hiên dường như muốn nổ tung, anh không dám nghĩ chuyện gì đã xảy ra. Anh giận dữ kéo cổ áo Vương Bất Đổng, khuôn mặt hung dữ nói: "Họ đâu.”
Vương Bất Đổng sững sờ trong chốc lát, lập tức lấy lại tinh thần, "Tôi đã sai người giết hết rồi, ha ha, bây giờ có lẽ là bọn họ đã trở thành hai cái xác rồi cũng nên.”
Dương Hiên cười khẩy, "Ông không nên chần chừ, xem ra ông cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đúng không, lão già chết tiệt, ông có thể chết được rồi!”
Đập mạnh vào trán Vương Bất Đổng, thần sắc tuyệt vọng của Vương Bất Đổng dần dần lan rộng ra, cơ thể ông ta bỗng chốc ngừng lại, sau đó cả người nặng nề ngã xuống đất.
Gia chủ đứng đầu một thế hệ cứ như vậy mà bỏ mạng tại đây!
Dương Hiên liếc nhìn xung quanh, thần sắc nghiêm trọng bước ra khỏi căn phòng.