Bây giờ, cuối cùng Dương Hiên cũng thấy rõ được diện mạo của cô ta dưới chiếc mũ.
Trên mặt toàn là nếp nhăn giống như là các khe rãnh chằng chịt, màu da đen xám xịt, hai mắt không có lòng trắng của cô ta đang trợn trừng nhìn thẳng vào anh.
Nếu là người bình thường trông thấy cảnh này, không chừng đã bị dọa sợ chết khiếp.
Nhưng Dương Hiên chỉ hơi nhíu mày, anh dùng giọng điệu thương lượng để dẫn dắt cuộc nói chuyện.
“Chúng ta làm một giao dịch được không? Chớp mắt có nghĩa là đồng ý…”
Tặc Đạo Nhân không hề nhúc nhích.
“Cô cứ như thế này… khiến tôi rất đau đầu đấy.”
Dương Hiên thản nhiên cười, một tay khác của anh đè lên huyệt vị trên bả vai cô ta, truyền thẳng chân khí vào.
Vết thương trên cánh tay phải của cô ta vừa mới được băng bó xong, giờ lại tiếp tục chảy máu!
“Á.”
Âm thanh cực kì khó nghe kia vừa mới xuất hiện, Dương Hiên đã trực tiếp bịt miệng cô ta lại.
Sợ hãi, không biết nói gì… Cô ta thể hiện đủ loại cảm xúc trên khuôn mặt.
“Nhìn xem, cứng miệng thì sẽ phải chịu đau thôi. Nếu như cô có thể nói cho tôi vài chuyện mà tôi hứng thú, thì tôi có thể để cô được chết một cách thoải mái. Sao nào, có lợi mà đúng không?”
Tặc Đạo Nhân nhìn gương mặt đang nở nụ cười nhẹ nhàng trước mặt, thế nhưng người đàn ông này lại có thủ đoạn vô cùng độc ác, cô ta không thể nào hiểu được tại sao anh lại có thể dùng giọng điệu như thế để nói ra mấy lời này.
“Đồng ý thì cô chớp mắt đi.”
Nụ cười nguy hiểm kia lại xuất hiện thêm một lần nữa, Tặc Đạo Nhân biết hôm nay sợ là sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Cô ta bắt đầu điên cuồng chớp đôi mắt xấu xí, lên tiếng nghẹn ngào như đang khẩn cầu.
“Như thế có phải tốt không.” Dương Hiên buông tay, thả cô ta xuống mặt đất.
“Anh muốn biết điều gì…”
Đây là câu đầu tiên mà Dương Hiên nghe được từ Tặc Đạo Nhân, giọng nói vô cùng khó nghe.
Trước đó khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô ta, Dương Hiên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cho nên hiện giờ cũng không bất ngờ lắm.
Tặc Đạo Nhân cũng thoải mái hơn trước, từ sức mạnh vừa rồi mà Dương Hiên thể hiện, trong lòng cô ta đã biết rõ bản thân sẽ không chạy trốn được.
Cô ta bị thương nặng, lúc này ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng chẳng còn…
Dương Hiên ngồi xổm xuống, ngón tay vẽ một trận pháp hình chữ Thổ.
Chỉ thấy trận pháp ngưng tụ trên mặt đất, bắt đầu chuyển động giống như làn sóng nước.
“Ừ… Thức hải của tôi có thể cảm nhận được khoảng cách giữa tôi và đồng bọn của mình, có khoảng mấy trăm mét thôi? Chắc là dùng trận pháp chữ Thổ đúng không? Sử dụng như thế nào…”
Trận pháp này rất kỳ diệu, giống như có thể dịch chuyển không gian, Dương Hiên rất muốn tìm hiểu sâu hơn.
Tặc Đạo Nhân còn tưởng chuyện Dương Hiên muốn hỏi có liên quan đến sư tỷ của anh.
Do đó, khi Dương Hiên nói ra vấn đề này, Tặc Đạo Nhân rõ ràng có vẻ hơi sửng sốt.
Sau đó, khóe môi cô ta khẽ co giật.
“Con rối.”
“Hả? Có nghĩa là gì, lợi dụng con rối để thay thế cơ thể sao?”
“Đây không phải trận pháp chữ Thổ.” Tặc Đạo Nhân lại nói thêm một câu.
Ánh mắt Dương Hiên chợt lóe lên tia sáng.
Anh suy nghĩ ý nghĩa trong câu nói của Tặc Đạo Nhân, sau một lúc lâu anh lên tiếng hỏi: “Dùng con rối chữ Mộc, sau đó lại dùng chính bản thân làm vật dẫn để tạo thành trận pháp hả?”
Tặc Đạo Nhân hơi ngạc nhiên, không ngờ chỉ bằng mấy chữ rời rạc Dương Hiên đã có thể đưa ra suy đoán.
Phải biết rằng, cô ta chưa hề nhắc đến chữ Mộc nào.
Nếu như Dương Hiên thực sự dùng trận pháp chữ Thổ để thử, nói không chừng sẽ xuất hiện sai sót, như vậy cô ta cũng có thể có cơ hội tháo chạy.
Dương Hiên nhìn thấy phản ứng của cô ta, thì biết mình đã đoán đúng được tám chín phần.
“Tay trái của cô chắc là vẫn có thể dùng được… Nào, thử một lần xem.”
Dương Hiên im lặng nhìn cô ta.
Tặc Đạo Nhân vung tay lên, cách đó không xa có một con rối hình người bay đến, trên người nó có một vết máu.
Xem ra Tặc Đạo Nhân này chắc đã có liên kết với con rối kia…
Theo sự ngưng tụ của trận pháp trong tay Tặc Đạo Nhân, Dương Hiên nhìn thấy cơ thể của cô ta bỗng chuyển động.
Chỉ có điều, bởi vì con rối rất gần với vị trí cô ta đang đứng, nên thuật “Hoán đổi vị trí” này lộ ra vẻ hơi vụng về.
Nhưng cũng may là vẫn thành công.
Dương Hiên dựa theo trí nhớ, ngưng tụ một trận pháp giống như vậy trong tay.
“Là thế này sao?”
Tặc Đạo Nhân mở to hai mắt, hết sức kinh ngạc nhìn Dương Hiên.
Trận pháp chữ Mộc này ở trên thế giới chỉ có mấy người có thể sử dụng được, mà cách liên kết cũng cực kì phức tạp.
Cô ta phải luyện tập mất hơn mấy tháng, mới có thể nghiên cứu được tường tận.
Tặc Đạo Nhân vốn đã như lá cây lung lay sắp rơi rụng, lần này đến cả trận pháp mà bản thân tự hào nhất cũng bị Dương Hiên phá vỡ không còn chút gì.
Dựa vào đâu mà anh ta có thể học được nhanh như vậy?
Cảm giác không cam tâm, sự ghen tị chặn ngang trong cổ họng.
Tặc Đạo Nhân chỉ cảm thấy trong miệng có mùi ngai ngái, rồi sau đó cô ta phun ra một ngụm máu.
Quả thật cô ta vô cùng tức giận…
“Cô đừng chết vội…”
Anh còn có chuyện chưa hỏi xong đâu.
Nghe thấy vậy, Tặc Đạo Nhân tức tới mức máu xông lên não, hai mắt đỏ rực, hơi thở bắt đầu dồn dập, cô ta thở dốc rồi ngã nhào ra chết…
Dương Hiên: “…”
Anh sờ lên mũi, có cảm giác hơi tiếc nuối.
Được rồi, trở về hỏi sư tỷ vậy, nếu như không liên quan gì tới nhau thì là tốt nhất… Dù sao tính cách của cô ấy cũng thoải mái.
Biết thân phận của Ngụy Ngư Nặc có khả năng có quan hệ gì đó với Tặc Đạo Nhân, nhưng Dương Hiên vẫn cảm thấy chuyện này tốt nhất đừng nên để cho người khác biết.
Trở về phải căn dặn Triệu Vô Đạo và Quan Tử Nghiêu…
Triệu Vô Đạo thì không có vấn đề gì, còn tính cách Quan Tử Nghiêu lại đơn giản.
Nếu như mình đồng ý luyện tập kiếm pháp với cậu ta, thì chắc là cậu ta sẽ không nói năng linh tinh gì đâu.
Dương Hiên vẫn tin tưởng mắt nhìn người của mình…
Khá hài lòng với kết quả, Dương Hiên nhìn thi thể của Tặc Đạo Nhân, anh lo lắng không biết nên mang về như thế nào.
“Haiz, thôi vậy, cứ để Nhan Sơ Nhu xử lý đi…”
“Đúng rồi, còn có một tên nữa.”
Dương Hiên cuối cùng cũng nhớ tới Tạ Minh Thành, anh xử lý đơn giản dấu vết xung quanh, rồi tiêu hủy con rối hình người bằng giấy kia.
Lý do anh có thể nhanh chóng mô phỏng được trận pháp hoán đổi hình bóng của Tặc Đạo Nhân, là bởi vì trận pháp của Tặc Đạo Nhân và hình vẽ lúc trước anh thấy ở Đạo tông, có rất nhiều chỗ khá giống nhau.
Đường nét và cách phác họa, anh cũng đã dần dần lĩnh hội được.
Thêm vào đó, cũng là nhờ sức mạnh Trúc Cơ tầng ba của anh.
Đứng ở vị trí tốt hơn thì càng có thể nhìn được nhiều thứ rõ ràng hơn.
Trên con đường học trận pháp này, cũng như thế.
Dương Hiên mở cửa đi ra ngoài, bởi vì Tặc Đạo Nhân đã chết, màn sương mù dày đặc cũng chậm rãi tiêu tan.
Dương Hiên mở thức hải ra, anh biết Nhan Sơ Nhu cũng đã chạy tới đây.
Nhan Sơ Nhu dừng bước, ánh mắt hơi nghiêm trọng nhìn về phía trước.
Vừa rồi thức hải của cô bỗng nhiên cảm nhận được luồng hơi thở của tu sĩ Trúc Cơ!
Chẳng lẽ Tặc Đạo Nhân này đã là tu sĩ Trúc Cơ sao?
Trong lòng Nhan Sơ Nhu cảm thấy không ổn, cô ấy hơi áy náy vì đã để xảy ra sai sót trong nhiệm vụ lần này, cô lo lắng đám người Dương Hiên sẽ xảy ra chuyện.
Bước chân của cô càng nhanh hơn.
Dương Hiên còn không biết việc mình mới mở thức hải ra xem xét một chút đã bị Nhan Sơ Nhu nhận ra.
Văn tông chủ yếu dựa vào sức mạnh tinh thần, cho nên phương diện cảm nhận sự vật rất xuất sắc.
Mà đại sư tỷ Nhan Sơ Nhu của Văn tông trong phương diện cảm nhận thức hải, cũng là một người hiếm có khó tìm ở Hiên Viên Tông, khả năng của cô khiến các trưởng lão Trúc Cơ tầng cao cũng phải mặc cảm tự ti.
…
“Tỉnh lại đi…” Tạ Minh Thành cảm giác mình bị lay nhẹ.
Hắn mở to đôi mắt, trời đất quay cuồng, cảm giác hoảng hốt kéo dài khoảng một phút, hắn mới nhìn thấy rõ ràng tình huống xung quanh.