Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Dương và Tề Cấm cùng bước lên võ đài.

Người ta từng nói, cao thủ đối đầu, ai lộ ra sơ hở trước, tức là người đó thua cuộc.

Tề Cấm cũng biết rõ điều này, nên anh vô cùng thận trọng.

"Mẹ kiếp, ngay vòng đầu tiên đã ngã rồi, đúng là quá mất mặt!"

Bùi Dương trong lòng cũng vô cùng thấp thỏm, mẹ nó chứ, sàn đấu nhỏ quá, làm sao mà thoát được.

Anh thầm thở dài một tiếng.

Cuối cùng, Tề Cấm cũng ra tay trước, hung tợn giơ móng vuốt lao đến như một cơn gió.

Soạt! Soạt! Soạt!

Ba móng vuốt liên tục xông thẳng vào mặt Bùi Dương.

Bùi Dương dù gì cũng là người dày dặn kinh nghiệm của đội A, bản lĩnh có thể không có, nhưng công phu tránh né thì đứng số một.

Đối mặt với sự tấn công từ Tề Cấm, anh ta không một chút hoảng hốt, tinh thần bình tĩnh ổn định, xử lí thủ thuật của Tề Cấm một cách rất điêu luyện.

Đã được 10 phút từ lúc hai người bắt đầu tranh đấu, cuối cùng, Tề Cấm nhận thấy được bước đi sai lầm của Bùi Dương, liền lấn người tiến lên trên, mạnh mẽ tung chiêu thức quyết định để kết thúc trận đấu.

"Lợi hại lắm, lợi hại lắm!" Bùi Dương ngã xuống đất, cười gượng gạo.

"Anh cũng rất mạnh.." Tề Cấm tán dương lại một câu.

Mọi người ai cũng đều khó xử, khiến Hình Minh không nói nổi lời nào, chỉ im lặng đỡ trán.

Ai cũng đều nhận thấy, hai người họ bên tám lạng, kẻ nửa cân, công phu yếu kém ngang nhau.

"Thấy sao, tôi tiến bộ không ít đúng không?" Tề Cấm chiến thắng cuộc đấu, liền quay ra khoe khoang với Dương Hiên.

Dương Hiên gật đầu một cái, thiếu một chút nữa không nhịn được là đã bật cười lớn.

Thế nhưng, Tề Cấm có thể đoán được điều đó từ vẻ mặt của anh.

"Anh cười cái gì?"

Dương Hiên nhanh chóng nghiêm mặt lại nói: "À tôi nhớ lại một câu chuyện rất vui thôi."

"Vợ anh đẻ con à?"

Dương Hiên gật đầu theo bản năng, sau đó bất đắc dĩ xua tay.

"Không... Không phải..."

Mặt Tề Cấm tối sầm lại, trong lòng vô cùng tủi thân.

Anh ta chiến thắng cũng chẳng dễ dàng gì, vậy mà lại còn bị chê cười.

...

Cuộc đấu kế tiếp chẳng bao lâu đã kết thúc.

Đội A mặc dù có rất nhiều người thực lực đều đã đạt đến luyện khí tầng sáu, tầng bảy, nhưng nếu tu vi giống nhau, thì sự chênh lệch khi tham gia thực chiến đều bộc lộ rõ ràng.

Xem ra, nhiều người ở Ngọa Long này, cũng không đơn thuần là tiến hành củng cố thêm cảnh giới, mà ở phương diện thực chiến, nhiều người khi đối đầu với luyện khí tầng chín, cũng vẫn còn sức để chiến đấu.

An Hữu Ý chính là một ví dụ tiêu biểu.

Chẳng mấy chốc, cũng đến lượt Dương Hiên lên trận.

An Hữu Ý hít thở sâu một hơi, rồi đi lên võ đài.

Ánh mắt của Triệu Vô Đạo vốn đang vô cùng lười biếng, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, chăm chú nhìn lên võ đài.

Bên cạnh, Hình Minh vừa cười vừa giới thiệu Dương Hiên với hai vị giáo sư.

"Người này, tên là Dương Hiên, chính là người lần trước xử lí vụ của Vân Đóa, giết chết Tưởng Thông Thần."

"Xin hai vị giáo sư giúp đỡ thêm cho cậu ấy, xem có cách nào nhanh chóng giúp cậu ấy tăng thêm tu vi không."

Hai vị giáo sư sau khi nghe xong, quan sát Dương Hiên từ đầu tới chân, sau đó trịnh trọng gật đầu.

Một vị giáo sư tên là Đổng Chí Viễn nói: "Chuyện của Ngọa Long, tôi chắc chắn không thể từ chối. Cứ yên tâm, tôi và giáo sư Phương nhất định sẽ nghĩ cách, giúp Ngọa Long có một nhân tài giống như Vân Đóa!"

Hình Minh gật đầu cười nói: "Vậy thì đa tạ hai vị giáo sư!"

...

Trên võ đài...

An Hữu Ý sau khi liên tục bị Dương Hiên rồi đến Tưởng Thông Thần đánh bại, cảm thấy cực kì bất mãn với tu vi của mình. Thế nên sau khi quay về Ngọa Long, trừ việc phải ra ngoài để ăn ngủ, anh ta ở lì trong phòng luyện công, không rời một bước.

Anh ta tin vào tám chữ “Có công mài sắt có ngày nên kim”, nên mấy ngày này, anh ta quyết tâm tập luyện để bản thân trở nên mạnh hơn.

"A!"

An Hữu Ý đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó xé toạc áo sơ mi trên người.

Dương Hiên chỉ đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích quan sát anh ta.

Đúng là vô vị, việc đè nén cảnh giới này, đối với Dương Hiên mà nói, cũng không phải là chuyện đáng kiêu ngạo tự hào gì cả.

Thế nhưng, khi thấy trong ánh mắt An Hữu Ý hừng hực tinh thần chiến đấu, Dương Hiên mới nghiêm túc thực hiện một tư thế tay.

Nói nghe thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, An Hữu Ý cả người râu tóc rậm rạp, nếu là người thường sẽ khó quan sát được tốc độ vọt tới.

Thấy khí thế của An Hữu Ý như vậy, đến cả Hình Mình và Triệu Vô Đạo cũng hơi giật mình.

Không ngờ rằng, người này cũng tiến bộ lên nhiều như vậy.

Hình Minh từ rất lâu không nhìn thấy An Hữu Ý ra trận, cho nên khi nhận thấy được sự tiến bộ từ An Hữu Ý, trong lòng cũng thấy mừng vui phấn khởi.

Suy nghĩ này chỉ vừa thoáng qua, thì cục diện trên võ đài trong nháy mắt đã có sự biến đổi lớn.

Dương Hiên đột nhiên cử động, ngay khoảnh khắc cú đấm của An Hữu Ý sắp tiến đến gần, cả người anh lập tức biến mất trước mặt tất cả mọi người, hành tung ma mị hệt như quỷ!

Một giây kế tiếp, Dương Hiên đã đứng ngay đằng sau lưng An Hữu Ý.

Tay phải đặt ở sau gáy, hai mắt nhìn chằm chằm vào điểm An Hữu Ý đang để lộ ra sơ hở.

An Hữu Ý chưa kịp thu lại quyền thuật, đã thấy sau lưng mình truyền đến một cảm giác ớn lạnh như nước đá.

Tim anh ta đột nhiên đập mạnh, một áp lực cực nặng đè xuống người.

An Hữu Ý chật vật nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy sau lưng mình một cái bóng đen mờ ảo.

Một sức mạnh kinh khủng không tài nào chống đỡ được, thậm chí còn có thể dẫn đến cái chết.

Trong đầu anh ta không ngừng nghĩ ra biện pháp đối phó.

Nhưng kết luận rút ra thì chỉ có một.

Chết!

Sau đó, cái bóng đen mờ ảo kia đột ngột đè ép xuống, trấn áp mạnh mẽ như trận cuồng phong.

Tất cả mọi người đứng trong sân hô hấp như đông cứng lại, Hình Minh ngồi trên ghế cũng phải đứng dậy để nhìn cho rõ, ánh mắt chằm chằm tập trung vào Dương Hiên.

Triệu Vô Đạo ngón tay giờ cũng trắng bệch, nụ cười trên khuôn mặt hơi dữ tợn.

"Tốt lắm... Rất mạnh!"

Tề Cấm đờ đẫn há hốc mồm, không biết nên nói gì.

Hai mắt An Hữu Ý trợn tròn, bỏ cuộc không chống cự.

Sau đó, nhìn thấy cái bóng đen mờ ảo đằng sau, dần dần hiện ra gương mặt của Dương Hiên.

"Rầm!"

An Hữu Ý mất sạch sức lực ngã xuống mặt đất, trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi.

Cú đánh của Dương Hiên, thậm chí còn chưa chạm vào người anh ta.

Kết quả, hiển nhiên đã rõ ràng.

Dương Hiên thản nhiên cười, lấy tay kéo An Hữu Ý đang nằm gục dưới đất lên, sau đó vỗ vai anh ta một cái, rồi nhảy xuống dưới võ đài.

An Hữu Ý nhìn trần nhà gượng cười cay đắng một hồi.

"Chênh lệch, thật sự lại lớn đến vậy sao?"

Dương Hiên cho anh ta cảm giác, lúc hợp tác cùng chiến đấu với Tưởng Thông Thần, cách biệt cũng không nhiều lắm.

...

"Rầm rầm rầm..."

Trong sân vận động rộng lớn, chỉ còn lại tiếng giày da của Dương Hiên giẫm mạnh trên sàn.

Tất cả mọi người đều nhìn chàng trai trẻ vừa mới tới này, khiếp sợ trước thực lực của anh.

Hình Minh hài lòng cười lớn tiếng: "Hai vị giáo sư, người mới này, hai vị cảm thấy như thế nào?"

"Tiềm lực mạnh hơn rất nhiều so với Vân Đóa, nếu như tương tác tốt với viên linh dược mà chúng tôi nghiên cứu chế tạo, thì đúng như dự liệu, cậu ta sẽ trở thành con át chủ bài mạnh nhất mà Ngọa Long chúng ta dùng để đối đầu với tông phái."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK