Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại trưởng lão nghiêm túc gật đầu: “Thật ra cậu không cần phiền phức như vậy, cứ nói thẳng với chúng tôi, chúng tôi sẽ đồng ý hợp tác với các cậu”.

Dương Hiên lắc đầu nói: “Sửa lại chút, giữa chúng ta không phải hợp tác, mà là châu chấu trên một dây thừng, bọn tôi chết, các ông cũng sống không nổi”.

Đại trưởng lão gật đầu, đồng ý với cách nói của Dương Hiên.

Sau đó hai người một trước một sau đi ra khỏi căn phòng bí mật. Trương Hạo nhìn thấy Dương Hiên đã an toàn thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy khi theo Bắc Minh Hồi đi lên thì đã hối hận rồi. Nhiệm vụ lần này của ông ta là bảo vệ an toàn cho Dương Hiên, không phải bảo vệ an toàn của bố mình.

Chuyện của gia tộc đã giải quyết, mọi người đứng ở cửa căn phòng yên lặng nhìn Dương Hiên và đại trưởng lão bước ra.

Đại trưởng lão nhăn mặt, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ phái chuyên gia điều tra chuyện của tộc trưởng Bắc Minh Ly. Đợi sau khi mọi chuyện được tra rõ sẽ tiến hành xử phạt ông ta”.

Mọi người nghe thấy vậy liền hoan hô vui mừng, đồng thời còn nói: “Đại trưởng lão anh minh”.

“Bắt đầu từ hôm nay, Bắc Minh Hồi là tộc trưởng mới, quản lý mọi chuyện của gia tộc”.

Vừa nói câu này mọi người lại reo hò lớn hơn nữa, đây là tộc trưởng được chọn tốt nhất trong lòng bọn họ.

Lúc này Bắc Minh Hồi bước ra, nói: “Đại trưởng lão, tôi không làm tộc trưởng”.

Vừa dứt lời, nét mặt mọi người hơi thay đổi. Cũng không hiểu tại sao, đây là vị trí tộc trưởng, nắm mọi quyền hành gia tộc.

Đại trưởng lão cũng sửng sốt, không biết ông đang làm gì.

“Là như vậy, tôi tuổi tác đã cao không thích hợp làm tộc trưởng nữa. Cộng thêm cuộc sống lười nhác bao nhiêu năm khiến tôi mất đi năng lực phán đoán và khả năng lãnh đạo của một tộc trưởng, vì thế đã không thể đảm nhiệm chức tộc trưởng nữa rồi”, Bắc Minh Hồi nói ra tình hình của mình và lí do mình từ chối.

“Những thứ này đều không phải vấn đề, đợi sau khi ông từ từ quen thuộc cũng sẽ tìm trở lại được”, Bắc Minh Hoán ở bên dưới không nhịn được liền nói.

Đại trưởng lão thở dài, nhìn Trương Hạo ở bên cạnh, lên tiếng: “Ông khuyên đi, ngoài ông ấy ra không còn ai tốt hơn”.

Trương Hạo lắc đầu nói: “Tôi không phải người của gia tộc Bắc Minh, không có quyền quản lý chuyện này”.

Đại trưởng lão trừng mắt nhìn ông ta, hiển nhiên không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Sau đó nghĩ đến ông ta là người của Ngọa Long thì hiểu rõ, người của Ngọa Long quản lý chuyện nội bộ của gia tộc Bắc Minh quả thực không hợp lý lắm.

“Bắc Minh Hồi, trong thời khắc mấu chốt tôi hy vọng ông gánh trọng trách này. Trong gia tộc không ai có thực lực như ông, cũng không ai thích hợp với vị trí tộc trưởng hơn ông”, đại trưởng lão tiếp tục nói.

Bắc Minh Hồi liền gật đầu: “Nếu đã như vậy, tôi tạm thay vị trí tộc trưởng, đợi khi nào tìm được người thích hợp thì sẽ nhường lại chức vụ này”.

Nghe đến đây, mọi người vui vẻ bật cười. Nhất là những người ủng hộ kia, vui mừng khôn xiết.

Sau đó đại trưởng lão lên tiếng: “Từ hôm nay, tất cả trưởng lão không thể quản lý chuyện gia tộc. Nhưng nếu có trưởng lão làm chuyện gì không đúng, có thể mở hội trưởng lão mọi người cùng thảo luận. Đó là lí do tiếp tục duy trì hội trưởng lão. Ngoài trường hợp này ra thì tất cả trưởng lão không thể quản lý mọi việc của gia tộc, nếu không sẽ phạt nghiêm không tha”.

Sau khi nói xong ông ta liếc nhìn hai trưởng lão phía sau. Bọn họ cúi đầu, tỏ ý đã hiểu.

Đợi sau khi mọi chuyện giải quyết xong, đại trưởng lão đưa tất cả trưởng lão trở về nơi họ ở. Dương Hiên và Trương Hạo cũng quay về phòng của Dương Hiên, yên lặng chờ đợi.

Bắc Minh Hồi xử lý xong mọi chuyện, mới đến chỗ Dương Hiên. Vừa bước vào liền liếc nhìn Trương Hạo, sau đó ngồi bên cạnh Dương Hiên: “Hợp tác giữa chúng ta đã thành rồi, hy vọng Ngọa Long đừng vứt bỏ chúng tôi”.

Dương Hiên gật đầu: “Đây là điều đương nhiên, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới có thể chống đỡ qua mọi khó khăn”.

Bắc Minh Hồi gật đầu, ngước lên nhìn ánh mắt của Trương Hạo, thở dài một hơi, dựa người vào băng ghế, chậm rãi lên tiếng: “Phong Nhi, chắc là rất hận bố”.

Trương Hạo không nói chuyện, vẫn chăm chú nhìn ông.

“Bố hiểu con, nếu là bố, bố nhất định cũng hận lắm, nhưng lúc đó không còn cách nào khác, nếu bố không đưa con đi con sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bắc Minh Ly sẽ không để một người uy hiếp ông ta sống trên thế giới, hy vọng con có thể hiểu”.

Bắc Minh Hồi vừa nói đến đây, liền bị Trương Hạo chen ngang: “Tại sao bố lại nói với con?”

“Nói với con cái gì?”, Bắc Minh Hồi mơ hồ, không hiểu ý của Trương Hạo.

“Thân thế của con, tại sao phải nói với con về thân thế của con? Nếu bố không nói, trên thế giới không ai biết được, con vẫn là con trai của bố như trước”, khi Trương Hạo nói đến đây, giọng điệu nghẹn ngào.

Dương Hiên cảm thấy đây là chuyện gia đình của họ, mình cứ đợi ở đây thì không phù hợp, nhưng lúc anh chuẩn bị rời đi đã bị Bắc Minh Hồi kéo lại, thế là lại ngồi trên ghế.

“Đợi ở đây đi, có cậu ở đây tôi còn có dũng khí nói ra hết mọi chuyện”.

Bắc Minh Hồi nói xong liền hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Con có quyền được biết chuyện này, bố cũng không có quyền giấu giếm. Con nói không sai, nếu bố không nói sẽ không ai biết chuyện này, ngay cả mẹ ruột của con cũng không biết”.

Nghe đến đây, Dương Hiên và Trương Hạo đều thấy mơ hồ.

“Chắc hai người tò mò sao tôi biết được chuyện này đúng không? Nói ra quả thật rất đơn giản, huyết thống của gia tộc chúng tôi, nếu cảm nhận chi tiết cũng có thể nhận ra được. Huyết mạch của con bố cũng có thể cảm nhận được, nhưng bố chắc chắn rằng con không phải con trai của bố, bởi vì huyết mạch giữa chúng ta không có bất kỳ cảm giác thân thiết nào”, Bắc Minh Hồi nói ra căn cứ của mình.

“Đây là một năng lực của riêng bố thôi, bố trời sinh có cảm giác thân thiết rất mạnh với huyết mạch, ví dụ như bố mẹ, ông bà nội của bố, thậm chí là anh em họ của bố. Ngoài những người này, những người khác đều không có cảm giác thân thiết, đây chính là nguyên nhân căn bản bố xác định con không phải con trai của bố”.

Giọng điệu nói chuyện của Bắc Minh Hồi nghe vô cùng thư thái, nhưng trong lòng chịu phải nỗi đau cực lớn.

“Tại sao bố không thể xem con như con trai ruột của bố chứ? Lẽ nào là vì mẹ phản bội sao? Nhưng bố từng suy nghĩ chưa, con cũng không sai”, Trương Hạo là người đã hơn năm mươi tuổi, hai giọt nước mắt chảy dài trên gò má.

“Xin lỗi, bố không thể. Không phải vì bố không tiếp nhận được, mà là vì bố biết bố ruột của con là ai”.

Câu nói này đã khiến hai người Dương Hiên kinh ngạc sững sờ, ngay cả mẹ ông ta cũng không biết bố ruột của Trương Hạo là ai, không ngờ Bắc Minh Hồi lại biết.

“Ông nói cái gì?”, Trương Hạo không tin lắm.

“Bố ruột của con chính là Bắc Minh Phát, cũng chính là tộc trưởng trước của gia tộc Bắc Minh”, Bắc Minh Hồi nói đến đây thì vô cùng đau lòng, giống như đã trút hết tất cả sức lực của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK