Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên mặt sẹo thấy mỗi người bọn họ đều đã sử dụng con át chủ bài của bản thân, đồng tử hắn co rút lại, đối mặt với cú đánh của mạnh nhất của ba người, hắn có thể chống đỡ được mấy phần chứ?

Đám người Dương Hiên đã dùng sức mạnh lớn nhất để tấn công, tên mặt sẹo nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, luồng linh khí đỏ như máu ùn ùn kéo tới, linh khí lạnh lẽo và hung ác tỏa ra khiến động tác mạnh mẽ của ba người họ bị chậm lại, giống như một con mãnh thú bị đánh thức trong cơn ngủ mê man.

Mấy người Dương Hiên thốt ra một tiếng rên rĩ bực bội khi đối diện với sức mạnh đáng kinh ngạc của tên mặt sẹo, những vết máu quanh khóe miệng của ba người họ trở nên rõ ràng hơn.

“Chỉ dựa vào cảnh giới chèn ép này, mà muốn đánh gục tất cả chúng tao, tên mặt sẹo mày cũng quá xem thường chúng tao rồi!”

Sắc mặt Dương Hiên u ám nhìn tên mặt sẹo, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tàn nhẫn, sự hung tợn bên trong anh hoàn toàn được kích thích bùng phát ra ngoài, cố gắng hết sức vận dụng linh khí trong cơ thể chống lại sức ép từ người đằng sau.

Hai người kia có đủ tư cách đứng đầu thì cũng không phải là người bình thường, ba người họ hợp lực cùng chống lại sức ép của tên mặt sẹo, tạo thành thế cân bằng, không ai làm gì được ai!

Tên mặt sẹo bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn hiểu rằng chỉ dựa vào cảnh giới chèn ép, căn bản không thể làm gì ba người họ!

“Nếu như thế vẫn chưa đủ, vậy thì châm thêm một ngọn lửa nhé!”

Đôi mắt của tên mặt sẹo lộ rõ vẻ hung tợn, hắn lấy ra một bình sứ màu xanh nhạt trước mắt ba người Dương Hiên, sau khi gỡ nút chai, hắn nuốt luôn viên đan dược vào miệng.

Dương Hiên thấy tên mặt sẹo đã uống viên đan dược, trong lòng anh dâng lên một cảm giác nguy hiểm khó tả, bàn tay anh đột nhiên đẩy về phía trước, ngay lập tức ra đòn tấn công, mang theo sức mạnh hủy diệt, đánh dồn dập về phía tên mặt sẹo.

“Gió thanh mát!”

“Chân Phật Lâm!”

“Ngọc ấn đen trắng!”

Ba luồng năng lượng đi qua, ngay cả khoảng trống cũng không thể chịu được một lực mạnh như thế, không gian xung quanh lần lượt sụp đổ, có thể thấy năng lượng chứa đựng trong đó mạnh mẽ đến mức nào!

Sau khi ra đòn tấn công, sắc mặt của mấy người Dương Hiên trở nên vô cùng nhợt nhạt, phun ra một ngụm máu, hơi thở mạnh mẽ ban đầu lập tức yếu dần.

Từ xa, tên mặt sẹo nhìn ba luồng sức mạnh cực lớn đang cùng tấn công về phía mình, nếu đổi lại là bất cứ người nào đã đạt đến cảnh giới Minh Huyền sơ cấp cũng không thể tiếp nhận nổi sự tấn công mạnh mẽ này mà tan thành tro bụi.

“Đáng tiếc, người chiến thắng cuối cùng lại là tao!” Tên mặt sẹo nhắm mắt cảm nhận sức lực mạnh mẽ bên trong cơ thể, lan truyền tứ phía, miệng hắn khẽ nhếch lên!

Mở mắt nhìn thế tiến công trước mặt, ánh mắt lộ rõ sự châm chọc, “Thôi kệ, để mấy người phàm các ngươi mở rộng tầm mắt, xem thế nào là sức mạnh thật sự!”

Bàn tay nắm chặt lại, biển máu phía sau được hắn điều khiển bởi luồng sức mạnh to lớn, biến thành một viên thuốc màu đỏ máu to như mắt rồng, lơ lửng trong lòng bàn tay hắn, sức mạnh hắn ta thể hiện ra không hề kém hơn khí thế của mấy người Dương Hiên.

Nhìn vào viên thuốc màu máu trong lòng bàn tay, luồng sức lực mạnh mẽ xung quanh hắn dần yếu đi, linh khí tàn ra chập chờn, có vẻ chiêu thức này đã khiến bản thân hắn chịu tổn hại không nhỏ.

“Quả cầu máu!” Tên mặt sẹo thì thầm, với một cú búng tay, không phát ra bất kì âm thanh nào, tấn công trực diện về phía mấy người Dương Hiên

Giữa sự chuyển động và im lặng, có sự tương phản rất lớn, bất cứ ai cũng có thể phát hiện ra các hạt nhỏ màu máu mạnh như thế nào.

Dưới sự quan sát của bốn người, bốn luồng sức mạnh uy lực mạnh mẽ va chạm vào nhau.

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn, ầm ầm vang lên!

Đến khi khói mù tan hết, dưới sức mạnh của cú nổ kinh thiên động địa, Bạch Y và Ngụy Ngư Nặc chịu ảnh hưởng bởi hậu quả của luồng năng lượng mạnh mẽ, họ rơi xuống từ trên không trung, rồi hôn mê bất tỉnh.

Cũng không biết bao lâu sau, những ngón tay của Dương Hiên khẽ cử động, sau đó không lâu, anh mở mắt, cảm nhận sức lực yếu ớt bên trong cơ thể, anh bắt đầu ho khan dữ dội.

Sau khi cơn ho dịu đi, Dương Hiên liếc nhìn xung quanh, anh thấy Ngụy Ngư Nặc và Bạch Y, hai người họ cũng bất tỉnh, anh gọi họ bằng một giọng điệu yếu ớt: “Sư tỷ, Bạch Y!”

Đáng tiếc không nhận được lời phản hồi nào, Dương Hiên cố gắng đứng dậy, đi đến bên cạnh hai người họ, dùng hết sức lực của bản thân dìu hai người họ ngồi dậy, truyền cho họ linh khí còn sót lại trong cơ thể anh.

“Khụ khụ, tao vẫn chưa chết, bọn mày xong đời rồi.” Cách đó không xa, tên mặt sẹo run rẫy đứng dậy, thấy chỉ còn Dương Hiên còn khả năng chiến đấu, hắn kiêu ngạo nói: “Bọn mày bây giờ đã cạn sức rồi nhỉ, để tao xem còn ai ngăn cản được tao.”

Tên mặt sẹo lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng, bỗng chốc trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

“Muốn bọn tao chết sao, đừng nằm mơ, tao sẽ để mày biết thế nào là tuyệt vọng.”

Dương Hiên một tay ôm lấy Ngụy Ngư Nặc, tay còn lại cũng lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng, sau khi đan dược có hiệu lực, gương mặt anh trở nên hồng hào hơn.

“Tuyệt vọng ư, chỉ dựa vào mày sao?” Tên mặt sẹo hét lên rồi hé răng cười không chút kiêng dè.

Dương Hiên liếc nhìn tên mặt sẹo, hắn tựa như nuốt phải một con ruồi, ngay lập tức câm miệng lại.

Bởi vì đôi mắt của Dương Hiên quá đáng sợ, lãnh lẽo y như một con dã thú, trông không còn giống một con người.

“Kể từ khi tao gia nhập ‘Hiêu’, chưa bao giờ bị thương nặng như thế này, hôm nay mày sẽ chết chắc. Kiếm trận, siết cổ!” Tên mặt sẹo lạnh lùng nói.

Chỉ nhìn thấy sau khi hắn vẫy tay, mười sáu thanh kiếm sáng chói xuất hiện trên không trung, giao nhau từng đôi một, những thanh kiếm đó bay lên, ngưng tụ thành cơn lốc xoáy trên bầu trời, với sự giằng xé mạnh mẽ, một phần năng lượng từ thanh kiếm thoát ra, gây nên những vết thương nhỏ trên cơ thể và khuôn mặt của Dương Hiên.

Anh vẫn chưa đạt tới cảnh giới Kết Đan, không còn linh khí kết giới, nếu không thì những thanh kiếm này sẽ không thể làm anh bị thương, nhưng anh vẫn không thèm để ý đến sự hành hạ giày vò của những vết thương đó.

Chỉ thấy anh vận động linh khí, tay cầm bảo kiếm, đây là chiêu thức chim ưng tấn công trên bầu trời.

Thanh kiếm vung lên, con chim ưng khổng lồ dang rộng đôi cánh, tiếng kêu kéo dài, mang theo sức mạnh trước nay chưa từng có, xông thẳng về phía cơn lốc kiếm ban nãy. Con chim ưng khổng lồ bay lên trời, hai cánh của nó giống như hai lưỡi kiếm, hung hăng chém về phía trước.

Xoẹt xoẹt.

Hai cánh của chim ưng bị nghiền nát, kiếm trận gồm mười sáu thanh kiếm thực sự rất mạnh, ngay lập tức đánh bay con chim ưng của Dương Hiên lên bầu trời. Tuy nhiên, cơn lốc kiếm ngưng tụ đó cũng bị cánh của con chim ưng khổng lồ chặt thành bốn phần, trên khóe miệng của tên mặt sẹo đã chảy máu.

“Tao xem mày còn bao nhiêu linh thức có thể sử dụng để phá vỡ kiếm trận uy lực mạnh mẽ như vậy.”

Tên mặt sẹo kiêu ngạo nói, sau đó lại tung ra mười sáu thanh kiếm.

Nhìn thấy mười sáu thanh kiếm đâm về phía mình, đôi mắt Dương Hiên đỏ rực lên, khuôn mặt lộ rõ biểu cảm tàn nhẫn hung tợn. Mười sáu thanh kiếm hùng mạnh, lao tới với tốc độ rất nhanh. Tuy nhiên, trong mắt Dương Hiên, so với kiếm trận mà anh đã từng gặp, loại kiếm trận này căn bản không đáng được nhắc đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK