Hắn cực kỳ chán ghét hai từ này, rất không muốn nghe nó.
"Ý của anh là bảo chúng tôi đi vào đường chết, cuối cùng các anh được hưởng những thành quả thắng lợi, tại sao chứ, chẳng lẽ mạng của chúng tôi không đáng giá sao?" Một người bắt đầu quát lên.
Hoắc Đốn sững sờ một lúc, không biết trả lời thế nào, nhưng những người này nói cũng rất có lý.
Vài phút sau, tất cả thủ lĩnh của các gia tộc phẫn nộ nhìn Hoắc Đốn vẫn đang im lặng không cho bọn họ câu trả lời.
"Xem ra anh không muốn hợp tác rồi, nếu đã như vậy, chúng ta giải tán thôi, giao ước trước đây coi như chưa từng có, chúng ta hợp tác được thì cũng giải tán được." Đám thủ lĩnh đưa theo người của mình, xoay người định rời đi.
Hoắc Đốn bỗng trở nên hoảng hốt, vội nói: "Mọi người đừng vội vàng như vậy, hãy nghe tôi nói. Nếu các anh không muốn, tôi có thể để người trong gia tộc tôi ở phía trước."
Sau đó hắn liếc nhìn những người ở đằng sau, bọn họ lập tức hành động, đi tới trước.
"Chúng ta vất vả lắm mới tập hợp lại với nhau, nếu tách ra thì thật đáng tiếc. Quan trọng nhất là, các anh chẳng lẽ đã quên giao ước của chúng ta rồi sao? Điều kiện đó hết sức hấp dẫn." Khi Hoắc Đốn nói những lời này, bỗng nhiên nở nụ cười.
Đám thủ lĩnh nghe thấy vậy, lập tức dừng bước, nếu bọn họ rời đi như vậy, lúc trở về chắc chắn sẽ bị tộc trưởng trừng phạt.
"Tuyệt đối đừng nghe anh ta nói, ý đồ của anh ta rất rõ ràng, muốn làm tiêu hao lực lượng của chúng ta, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất gia tộc Tư Tháp Khắc, chiếm đoạt mọi thứ của chúng ta. Một gia tộc rất khó để chia lợi ích lớn cho người khác, mọi người nhất định phải hiểu rõ." Những lời này không phải Dương Hiên nói ra, mà là lời một thủ lĩnh của một gia tộc nhỏ.
Nhưng những lời này không phải suy nghĩ của bọn họ, mà đều là ý của Dương Hiên.
"Đúng vậy, bọn họ chắc chắn không đành lòng, mới làm như vậy." Mọi người lại bắt đầu gào lên.
Dương Hiên nhìn thấy cảnh tượng này, hết sức vui mừng, anh sắp đạt được mục đích của mình.
Hoắc Đốn không biết phải làm sao, xoay người nhìn Bối Tháp ở phía sau, đột nhiên như có thêm sức mạnh, lớn tiếng nói, "Tôi khuyên các anh một câu, tốt nhất là đi theo chúng tôi, bằng không các anh khó có thể thoát ra ngoài được. Dù sao ở đây cũng không có quy tắc gì, ai cũng có thể chết."
Nghe thấy vậy, mọi người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy sợ hãi. Đám thủ lĩnh bọn họ, không có ai là đối thủ của Bối Tháp. Nếu hắn bắt đầu nổi giận, thì họ hoàn toàn không thể ngăn nổi.
Dương Hiên nghe vậy liền mỉm cười, nói với người thủ lĩnh ở bên cạnh, "Anh xem bọn họ, bắt đầu dùng vũ lực để áp bức, gia tộc như vậy cho dù là giúp bọn chúng đạt được mục đích, đoán chừng cũng sẽ không cho chúng ta cái gì cả."
Thủ lĩnh này gật đầu, lớn tiếng nói lại những lời này, khiến cho mọi người lại bắt đầu cuống cuồng lên.
Vẻ mặt Hoắc Đốn khẽ thay đổi, trừng mắt nhìn Dương Hiên ở bên cạnh người thủ lĩnh kia, tiếp tục lớn giọng nói, "Chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra, mọi người yên tâm, chuyện tôi đồng ý với mọi người, nhất định sẽ thực hiện."
Lúc này mọi người không muốn thỏa hiệp, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, có mấy gia tộc đã không nhẫn nhịn được, rời khỏi chỗ này, không có ý định tiếp tục hợp tác với gia tộc Tư Tháp Khắc.
Hoắc Đốn hơi sững sờ, không biết phải làm sao. Nếu hắn làm hỏng chuyện, gia tộc cũng sẽ không buông tha cho hắn.
Sau đó hắn bật đứng dậy đi tới bên cạnh mọi người, cười nói, "Dù sao thì các anh không nên hành động theo cảm tính, tôi có thể làm chủ, phân chia những thứ mà mấy gia tộc kia để lại cho các anh, nhưng các anh nhất định phải cùng vượt qua hoạn nạn với gia tộc chúng tôi."
Mọi người nghe thấy vậy, cũng hơi dao động, liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, đồng ý quan điểm này. "Lần này người của gia tộc các anh phải che chắn ở phía trước, chúng tôi ở phía sau. Nếu không được, thì chúng ta đừng hợp tác nữa."
Hoắc Đốn vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau đó mọi người vào nơi ẩn nấp, tiếp tục lẩn trốn.
Dương Hiên thấy vậy, cảm thấy không ổn lắm. Trải qua một đợt gây sức ép, mà mới chỉ có mấy gia tộc rời đi, thật là đáng tiếc.
Ngay khi đang phiền não, anh cảm nhận được tiếng bước chân rất nhỏ. Anh biết đám người Thác Bạt Dư đã đến đây, nếu không kịp nói cho bọn họ biết, thì sẽ có chuyện lớn.
Sau đó anh cắn chặt răng, đá một cước vào chân người bên cạnh, khiến hắn hét ầm lên, sau đó anh cuống quýt giải thích, "Xin lỗi, tôi không nhìn thấy."
Anh vừa dứt lời, lại tiếp tục giẫm lên chân người khác. Một tiếng thét chói tai truyền đến. Hoắc Đốn không vui lắm, lạnh lùng nói, "Các người đang làm gì vậy? Phát ra tiếng động lớn như vậy làm gì?"
Dương Hiên vừa xin lỗi, vừa chậm rãi đi xuống dưới.
Đám người Thác Bạt Dư, đang đi từ từ tới, đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai. Bọn họ lập tức hoảng hốt, cuống cuồng dừng chân lại, nhìn xung quanh một vòng, nhưng chưa phát hiện ra nơi nào có sự khác thường.
Ngay khi bọn họ định đi tiếp, lại có một âm thanh truyền đến, lúc này bọn họ dừng lại hẳn. Đông Phương Môn vội vàng đi tới, "Âm thanh hình như vang đến từ phía trước, xem ra nơi đó có người."
Thác Bạt Dư gật đầu, hiểu ý những lời này.
"Vậy chúng ta tiếp tục tiến tới phía trước? Hay đổi phương hướng?" Thác Bạt Dư không biết phải làm sao, quay sang hỏi Đông Phương Môn ở bên cạnh.
Đông Phương Môn quan sát xung quanh một lượt, thở dài nói, "Dựa theo tin tức trước đây chúng ta có được, xung quanh chỗ này hình như đều bị tuyết vùi lấp rất sâu, nếu ai đó không cẩn thận mà rơi xuống, rất có thể sẽ không thoát ra được."
Thác Bạt Dư cũng biết chuyện này, nếu quay đầu trở về, thì theo thời gian quy định căn bản sẽ không tới cửa lớn được.
"Vậy xung quanh còn có con đường nhỏ nào không, đi đường lớn tôi có cảm giác không an toàn lắm. Dựa vào kinh nghiệm trước đây, bọn họ rất có thể ở phía trước chờ chúng ta." Đông Phương Môn bĩu môi, nói.
Thác Bạt Dư gật đầu, trong ấn tượng của ông ta, không hề có con đường này.
Đúng lúc đó, Tây Môn Hồng đột nhiên bước tới, nói, "Thật ra tôi biết một nơi, có điều khá nguy hiểm, nếu chẳng may bị hỏng chân, sẽ rơi vào bên trong hố tuyết, bị tuyết chôn sống."
Thác Bạt Dư cũng hết cách, chỉ có thể quyết định đi con đường mạo hiểm này, ngẩng đầu lên nói, “Chúng ta đi vào con đường này thôi, tôi cảm thấy phía trước chắc là rất nguy hiểm."
Đông Phương Môn gật đầu, thật ra ông ta cũng có loại cảm giác này.
Sau đó bọn họ quay đầu lại, đi tới con đường nhỏ kia.