Vu Cấm chỉ vào vị trí bên trên, cười nói: "Đây chính là vinh quang cao nhất của Ngọa Long, hãy ngồi lên đó đi, bây giờ nó đã thuộc về cậu."
Dương Hiên liếc nhìn một cái, anh cảm thấy rất bình tĩnh, chậm rãi đi tới bên cạnh chiếc ghế, cẩn thận sờ một chút rồi ngồi xuống. Mặc dù được làm bằng vàng nhưng anh không hề có cảm giác lạnh, khi ngồi lên cũng không bị cứng, cảm giác vô cùng thoải mái.
“Thế nào, ở đây không tệ chứ.” Vu Cấm nhìn xung quanh, rất tự hào.
Dương Hiên gật đầu: "Ngọa Long cũng khá giàu có đấy chứ. Đây rõ là cung điện thời cổ đại mà."
Vu Cấm gật đầu: "Đây thực ra không phải là nơi tráng lệ nhất. Nơi mà Ngọa Long được đặt ban đầu là trên núi Hiên Viên. Ở đó có một cung điện của Ngọa Long, lớn hơn và sang trọng hơn ở đây. Vì một số lý do đặc biệt, sau khi chúng tôi rời đi, nơi đó đã bị niêm phong, nhiều năm nay không có ai vào trong đó rồi."
Dương Hiên siết chặt nắm đấm, kiên quyết nói: "Chú yên tâm, rồi chúng ta sẽ trở về."
Sau đó anh vào phòng nghỉ ngơi, sau khi ổn định thương tích thì đến ngục tối nơi giam giữ Bạch Sùng Nghĩa, vừa bước vào đã thấy vẻ mặt ủ rũ và đôi mắt sắc lạnh của ông ta.
“Bạch tiên sinh, dạo này ông vẫn ổn chứ.” Dương Hiên dự định dùng cách nói đạo lý trước mới dùng biện pháp mạnh sau.
"Cậu đến đây làm gì? Đã quyết định xong sẽ xử lý tôi như thế nào rồi à?” Giọng điệu của Bạch Sùng Nghĩa đầy bất lực.
"Chắc ông biết rõ mục đích chính đến đây lần này của tôi, nếu như ông vui vẻ đưa đồ cho tôi, tôi sẽ tha cho ông. Còn nếu ôngkhông biết điều, chết cũng không giao thứ đó ra thì đành phải để ông phải nếm trải nỗi đau da thịt thôi.” Dương Hiên nói với một nụ cười xấu xa.
Lúc này, Vu Cấm đến bên cạnh Dương Hiên lắc đầu, bởi vì không tìm thấy thứ mình cần trong phòng Bạch Sùng Nghĩa.
"Tại sao tôi phải nói cho cậu biết? Dù sao cũng là đường chết, bây giờ chết hay sau này chết cũng giống nhau cả thôi." Trong lòng Bạch Sùng Nghĩa hiểu rõ, chỉ cần thứ đó còn ở trong tay mình thì ông ta vẫn còn có nước cờ để đàm phán.
"Bạch tiên sinh, đừng có giở trò khôn vặt, tôi biết rất nhiều biện pháp trừng phạt, ông có muốn nếm thử từng thứ một không?" Dương Hiên cười nói.
“Cứ làm đi, cho dù Bạch Sùng Nghĩa tôi có chết cũng sẽ không khuất phục.” Bạch Sùng Nghĩa đã làm bộ trưởng lâu như vậy, cho nên đương nhiên ông ta biết phải làm gì để giữ được tính mạng của mình.
“Bạch tiên sinh, trước khi bị tôi tra tấn, tôi muốn nói với ông điều này, không biết ông có hứng thú nghe không?” Dương Hiên nheo mắt nói.
“Ồ, tôi rất muốn nghe.” Bạch Sùng Nghĩa đang sợ nên cũng muốn kéo dài thời gian.
“Phải nói là ông thông minh thật đấy, ngay từ đầu đã lên kế hoạch mọi việc rồi, có điều ông tính sót một điều, đó chính là tôi.” Dương Hiên nói xong liền liếc ông ta một cái, phát hiện ông ta hơi tức giận, động thái này đã chứng minh suy đoán của anh.
"Từ lúc bắt đầu hợp tác với tộc Kim Lang cho đến lần tấn công nội môn cuối cùng, đều do ông tự mình lên kế hoạch. Nếu ông không muốn để đám người Hình Minh rời đi thì bọn họ sẽ không thể đi được. Tôi vẫn muốn cảm ơn ông vì điều này. Cảm ơn ông đã giữ lại toàn bộ tính mạng của những người của nội môn. ”Dương Hiên nói xong liền cung kính cúi đầu hành lễ với Bạch Sùng Nghĩa.
Bạch Sùng Nghĩa mỉm cười không nói gì.
Vu Cấm cảm thấy không hiểu lắm, theo tình hình lúc đó, nếu Bạch Sùng Nghĩa ra tay hết sức, bọn họ sẽ không thể chạy thoát. Sau đó ông hỏi: "Tại sao ông ta lại làm như vậy?"
"Ông ta có hai mục đích. Thứ nhất là ba người Hồ Mỹ và một số thành viên cũ quen biết Hình Minh, nếu để họ đánh nhau thì rất có thể Hình Minh sẽ cố ý thả hoặc xúi giục làm phản. Ông ta không muốn thấy chuyện như vậy. Còn một điều nữa, ông ta giữ lại nội môn sẽ còn có ích." Dương Hiên nói đến đây liền liếc nhìn Bạch Sùng Nghĩa, phát hiện ông ta có chút hoang mang.
"Nếu tôi đoán không sai, mục đích của ông ta chính là muốn lấy được lệnh bài thông qua bộ tộc Kim Lang. Sau khi mở kho báu, sẽ nổi dậy chống lại bộ tộc Kim Lang, rồi mang theo mấy người Hình Minh cùng nhau chống lại bộ tộc Kim Lang. Bằng cách này họ vừa có thể mở được kho báu, củng cố sức mạnh của Ngọa Long, vừa có được một số lợi ích từ đó. Mọi người đều biết rằng bên trong có một số bảo vật quý hiếm, nếu như lấy ra vài món, ông ta cũng phát tài rồi.”
Nghe được những lời của Dương Hiên, Bạch Sùng Nghĩa hoàn toàn sững sờ, chỉ có ông ta biết chuyện này, ngay cả đám tay chân thân tín của ông ta cũng không biết.
“Tôi biết ông trung thành với Ngọa Long, nhưng vì quá tham của nên mới tạo ra cục diện như hôm nay.” Dương Hiên lắc đầu, có phần tiếc nuối.
"Cậu nói không sai, tất cả những gì cậu nói đều rất đúng. Tôi đã tính toán toàn bộ mọi chuyện, nhưng không tính đến sự xuất hiện của cậu. Bởi vì tôi không biết sự tồn tại của cậu, cũng không biết bộ trưởng cũ đã nhận đồ đệ." Nói đến đây, Bạch Sùng Nghĩa cảm thấy hơi nực cười, đồng thời cũng thấy hơi bất lực.
"Tôi rất muốn biết, sao cậu biết những chuyện này?"
Dương Hiên mỉm cười và lấy ra một tờ giấy với một số sơ đồ trên đó: "Tôi tìm thấy thứ này trong phòng của ông. Theo thông tin được cung cấp ở trên đó, cộng với những gì đã xảy ra trong vài ngày qua, tôi có thể suy đoán ra tất cả mọi chuyện. Đó là lý do tại sao tôi đến tìm ông, nếu ông giao đồ ra đây, tôi có thể tha mạng cho ông. "
Bạch Sùng Nghĩa bất lực lắc đầu: "Đây là thứ duy nhất tôi định để lại. Không ngờ cậu lại lấy được."
Sau đó ông ta suy nghĩ một lúc rồi thở dài nói: "Tôi có thể đưa đồ cho cậu, nhưng tôi muốn biết nếu như tôi đưa đồ cho cậu rồi thì kết cục của tôi là gì, người nhà của tôi sẽ như thế nào."
Điều ông ta quan tâm nhất chính là vấn đề này, tiền đồ sau này của ông ta chắc chắn không còn, ông ta chỉ muốn một cuộc sống ổn định.
Dương Hiên không trả lời ngay, anh liếc nhìn Vu Cấm bên cạnh hỏi ý kiến.
“Cậu là bộ trưởng, cứ trực tiếp đưa ra quyết định.” Vu Cấm mỉm cười, không có ý định tham gia vào chuyện này.
Dương Hiên khẽ cười, chậm rãi nói: "Tôi không tính toán đến tất cả những việc ông đã làm gần đây. Bắt đầu từ hôm nay, ông sẽ cùng gia đình sống ở Ngọa Long. Phía sau núi có mấy căn nhà, ông và người nhà ông ở một căn, tôi ở một căn."
Bạch Sùng Nghĩa chết lặng khi nghe những lời này, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin. Ông ta đã nghĩ đến nhiều kết quả, trong đó việc tốt nhất là tự sát để gia đình không bị liên lụy. Cũng có một số kết quả không tốt khác là diệt cỏ tận gốc, giết chết tất cả những người có liên quan, tránh những tai họa về sau.
Vu Cấm cũng hơi sửng sốt, nhưng không đứng ra phản bác. Dương Hiên vừa trở thành bộ trưởng, lúc này không thể phủ nhận những gì anh quyết định.
“Đây là những phương pháp hợp lý nhất mà tôi xem xét, nhưng tôi hy vọng ông có thể hiểu rằng nếu ông chọn bước đi này, sau này ông không được làm bất cứ điều gì có hại đến lợi ích của Ngọa Long nữa.” Dương Hiên liếc nhìn ông ta và nghiêm nghị nói.
Bạch Sùng Nghĩa gật đầu lia lịa, ông ta lấy ra bốn chiếc lệnh bài từ trong giày của mình. Mặc dù để ở bên trong giày nhưng nó không có mùi gì cả.