“Dường như bộ trưởng nhìn ra băn khoăn của bọn tao, tự tin nói với bọn tao rằng, chút nữa sẽ có tên lửa bắn tới vị trí của nội môn, uy lực của tên lửa vô cùng lớn, dù bọn họ không chết thì cũng bị lột da. Sau khi bọn tao nghe được tin này, không hề lạc quan. Trong lòng biết rất rõ, nếu nội môn không còn, Ngọa Long sẽ không phải Ngọa Long trước đây nữa.”
Lưu Khoa bất đắc dĩ nói.
“Bộ trưởng thấy bọn tao sầu muộn thì bắt đầu uy hiếp đe dọa, nếu bọn tao không làm cùng ông ta thì sẽ giết hết người nhà bọn tao, đồng thời cũng sẽ giải quyết hết cả đám bọn tao. Lúc bọn tao vừa có ý định phản kháng, mấy tên vệ sĩ đằng sau ông ta đứng ra ngăn chặn lại.”
“Vệ sĩ? Vệ sĩ gì?” Dương Hiên tràn đầy nghi vấn, lần đầu tiên anh nghe thấy chuyện như vậy.
“Những vệ sĩ này cụ thể đến từ đâu, bọn tao không hề biết. Nếu mày đã đến, có lẽ cũng biết ba người bọn tao trước đây không hề phục tùng ông ta, từ sau khi ông ta có mấy tên vệ sĩ kia đi cùng, bọn tao không đánh lại, bất đắc dĩ mới phải thuận theo ông ta. Mấy tên vệ sĩ đó vô cùng lợi hại, so với đám người Vu Cấm cũng không khác lắm, chỉ là số lượng không nhiều, chỉ có ba người.”
Lưu Khoa bất lực nói, nếu có một lựa chọn khác, hắn cũng sẽ không làm chuyện phản bội Ngọa Long.
Dương Hiên từng nghe nói, bên cạnh Bạch Sùng Nghĩa có mấy cao thủ, thực lực tuyệt đối không mạnh như Lưu Khoa nói.
“Còn có chuyện gì khác không?”
Sau khi Lưu Khoa nghe vậy liền chậm rãi nói: “Không có nữa, tất cả mọi chuyện chỉ là như vậy."
Dương Hiên mỉm cười rồi nói tiếp: “Thuốc giải ngày mai sẽ có người đưa cho mày, là số lượng cho ba ngày. Mày cũng đừng hao phí tâm sức tìm thuốc giải nữa, ngoài bọn tao thì không có ai có cả."
Lưu Khoa nghe được câu này, trong lòng run sợ, đúng là hắn đang tìm thuốc giải, là để người thân tín của mình làm, người khác không hề biết.
Sau khi hai người kết thúc cuộc nói chuyện, Dương Hiên nói với Mị Nương ở bên cạnh: "Những lời hắn nói là thật sao?"
“Không nhìn thấy hắn, em không dám kết luận. Từ trong giọng nói của hắn, lời nói thật khá nhiều, rất có thể tất cả đều là sự thật." Mị Nương nói ra phán đoán của mình.
Dương Hiên cũng nghĩ vậy, nếu lời hắn nói không thống nhất với Hồ Mỹ, Hồ Nhất Phu, bản thân nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, dĩ nhiên thuốc giải cũng sẽ không đưa cho hắn.
Sau đó anh liên lạc với Hình Minh, nói với anh ta về tình hình ở đây. Hình Minh chỉ nói một câu, để anh ta mạnh tay đi làm, những cái khác không nói gì hết.
Sau khi suy nghĩ, quyết định tiếp tục tiến hành theo kế hoạch, phải tiếp xúc mới có thể nhìn ra ở đâu có kẽ hở, để tìm thấy cách giải quyết chuyện này.
Sau đó anh gọi Vu Cấm đến, giới thiệu đơn giản sự việc một lần: “Hai người tương đối quen thuộc với Ngọa Long, tôi dự định để hai người buổi tối đến đó xem một chút, có phải bên cạnh Bạch Sùng Nghĩa có vài cao thủ rất mạnh, đồng thời xem những người này có phải là người của Ngọa Long hay không.”
Vu Cấm nghe thấy vậy, nét mặt sững sờ: “Ý của cậu là có người muốn đối phó với Ngọa Long."
“Nếu như vậy, tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích rồi." Mị Nương khẽ gật đầu, đồng ý với ý kiến này.
“Đừng ở đây đoán nữa, đợi sau khi các ông điều tra rõ ràng, chúng ta hãy quyết định tiếp.” Dương Hiên không muốn dựa vào tưởng tượng vô căn cứ, nếu không phải anh phản ứng kịp thời, bây giờ đã bị Bạch Sùng Nghĩa tiêu diệt rồi.
Sau khi hai người Vu Cấm rời khỏi biệt thự, Dương Hiên cũng không nghỉ ngơi, yên lặng nhìn bầu trời, cảm giác người bên cạnh có thể dùng quá ít.
Mị Nương lẳng lặng đứng sau anh, yên tĩnh ở cạnh anh không nói câu nào.
Cứ như vậy, vài giờ sau, Vu Cấm và Băng Long về đến biệt thự, lộ vẻ mặt vừa nghiêm trọng vừa tức giận.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Dương Hiên còn chưa bắt đầu hỏi, Mị Nương đã hỏi trước.
“Bên cạnh Bạch Sùng Nghĩa quả thật có ba cao thủ, không phải người nội bộ Ngọa Long chúng tôi, cụ thể là ở đâu chúng tôi cũng không biết. Còn nữa Bạch Sùng Nghĩa gần đây vô cùng thần bí, căn bản không thèm quan tâm chuyện của Ngọa Long, không biết đang bận cái gì.” Vu Cấm cũng không hiểu nổi ông ta muốn làm gì.
"Xem ra chúng ta đoán không sai, Bạch Sùng Nghĩa đã bị người khác khống chế, hoặc Bạch Sùng Nghĩa đã phản bội Ngọa Long, giúp đỡ thế lực khác đối phó với người của Ngọa Long." Dương Hiên cảm thấy áp lực khá lớn, chuyện ngày càng phức tạp hơn rồi.
"Để Hồ Mỹ và Hồ Nhất Phu tiếp tục đấu đá nhau, xem Bạch Sùng Nghĩa giúp ai. Lưu Khoa rất có khả năng không phải người của Bạch Sùng Nghĩa, đến lúc đó có thể lợi dụng." Dương Hiên nói ra kế hoạch của mình.
Vu Cấm khẽ gật đầu, đồng ý với ý kiến này.
Ngày hôm sau, bọn họ nghe nói Hồ Mỹ và Hồ Nhất Phu đã đánh nhau vì một đợt hàng, ra tay vô cùng kịch liệt liều mạng, hai bên thương vong cũng khá lớn.
Sau khi Bạch Sùng Nghĩa biết chuyện này, đứng ra hòa giải, dáng vẻ uy nghiêm nói: “Mọi người đều là trụ cột của Ngọa Long, nội chiến ở đây để người ta thấy được sẽ ảnh hưởng không tốt. Từ hôm nay trở đi đừng đánh nữa.”
“Bộ trưởng, anh ta cướp đồ của tôi, nếu anh ta trả lại cho tôi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra." Hồ Mỹ kiên định, nhất định phải giành được ưu thế.
Hồ Nhất Phu lập tức không vui, lớn tiếng nói: “Tôi đã cướp cái gì của cô? Đều là cô cướp đồ đạc của tôi, đúng là không biết xấu hổ.”
Hồ Mỹ nghe thấy vậy lập tức nổi giận, lớn tiếng nói: “Hồ Nhất Phu, anh tự vỗ ngực hỏi bản thân xem, có phải anh đã cướp của tôi hai tỷ vàng không, đến bây giờ vẫn chưa trả lại tôi.”
Hồ Nhất Phu nghe đến đây, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên: “Tôi cướp vàng của cô khi nào, cô có chứng cứ gì là tôi đã cướp vàng của cô?"
"Trận chiến ngày hôm đó của chúng ta anh quên rồi sao? Hy vọng bộ trưởng làm chủ cho tôi." Hồ Mỹ nói tiếp.
Bạch Sùng Nghĩa khẽ gật đầu: “Trận chiến đó tôi cũng đã nghe nói, nếu anh đã lấy đồ của Hồ Mỹ thì trả lại cô ta đi, hai tỷ cũng không phải nhiều lắm."
Hồ Nhất Phu nghe vậy, thoáng chốc bối rối, vội vàng nói: “Bộ trưởng, tôi đúng là đã cướp một đợt vàng nhưng trong rương chẳng có cái gì, chỉ có toàn đá.”
Hồ Mỹ hơi sửng sốt, thật ra cô ta không biết bên trong là gì. Đã đến nước này dù bên trong không có, cô ta cũng phải ấn định là có: “Anh nói láo, bên trong thật sự là vàng, đồ của tôi là gì tôi có thể không biết sao?”
Bạch Sùng Nghĩa quay đầu nhìn Hồ Nhất Phu, nói tiếp: “Phó bộ trưởng Hồ, chỗ đồ này không phải nhiều lắm, trả lại cô ta đi. Một người đàn ông như anh nên có ý chí và khí phách, dám làm dám chịu.”
Hồ Nhất Phu nhìn thấy cảnh tượng trước mặt trong lòng đã hiểu rõ, bộ trưởng đang giúp Hồ Mỹ, biết rằng cứ nói tiếp cũng sẽ không có kết quả gì. Bất đắc dĩ đành thở dài nói: “Được, bộ trưởng, tôi sẽ trả lại đồ cho cô ta."
Ngày hôm sau, Hồ Nhất Phu tự gom góp hai tỷ vàng, đưa đến nhà Hồ Mỹ. Hồ Mỹ lặng lẽ đón nhận, không làm lớn chuyện này lên nữa.