Đảo Tiêu Dao bị cô lập với những nơi khác, đến lúc đó Dương Hiên chạy trốn tới đây, những người kia hẳn là cũng rất khó phát hiện ra.
Đương nhiên, Lưu Năng có đáng tin hay không thì cũng chưa rõ.
Làm như vậy chỉ là đề phòng trước thôi, nói không chừng tông chủ Hiên Viên Tông này do tu luyện tà công mà bị tẩu hỏa nhập ma, tự mình chết thì sao?
Tới bến đò, mấy người họ cùng nhau chèo thuyền qua một hồ nước lớn.
Thoáng chốc, núi xanh nước biếc đã hiện ra trước mặt.
Dưới chân núi Hiên Viên Tông cách đó khá xa, năm người họ nhìn thấy Ngụy Ngư Nặc đang đứng chờ ở đó.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy dài màu đỏ nhạt mang phong cách cổ xưa, khẽ mỉm cười nhìn mấy người họ trở về.
Đầu tiên là chào hỏi Nhan Sơ Nhu, sau đó đi qua kiểm tra cơ thể Dương Hiên.
Dương Hiên đành chịu, anh nói bản thân không bị thương ở đâu cả.
Ánh mắt cổ quái của Triệu Vô Đạo nhìn hai người họ một cách khó hiểu.
Tên nhóc Dương Hiên này, sẽ không chiếm được trái tim Ngụy Ngư Nặc nhanh như vậy chứ?
"Được rồi sư tỷ, tôi không bị thương." Dương Hiên chặn đứng hành động của cô.
"Tôi xem được một quẻ, lần này các cậu đi ra ngoài sẽ có điều bất trắc, xem ra là do tôi quá nhạy cảm rồi." Lúc này Ngụy Ngư Nặc thấy anh không bị làm sao, mới yên tâm hơn.
Lúc thấy quẻ của mình có điềm kém may, tim Nguy Ngư Nặc đập thình thịch, lo âu thấp thỏm.
Nếu không phải nhiệm vụ của tông phái lần này có Nhan Sơ Nhu cầm đầu, nói không chừng Ngụy Ngư Nặc sẽ đánh thẳng đến đảo Tiêu Dao.
Nhìn thấy hai người họ dính lấy nhau, trong lòng Tạ Minh Thành cảm thấy chua xót.
Chết tiệt, chuyện tốt gì, cũng đều tới với tên Dương Hiên này thế!
Sau này phải tìm một cơ hội, dạy bảo hắn thật tốt!
Trong lòng hung hăng mắng chửi Dương Hiên mấy lần, Tạ Minh Thành cuối cùng cũng thấy thoái mái hơn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn ta vẫn luôn là tiêu điểm của mọi người. Nhưng nhiệm vụ lần này, lại nhiều lần bị bẻ mặt, khiến hắn không cam lòng.
Mà Dương Hiên lại là người thực hiện nhiệm vụ tốt nhất, nghe Quan Tử Nghiêu nói, Dương Hiên còn đánh Tặc Đạo Nhân bị thương.
Nhất định là do gặp may!
Dù sao hắn cũng không tin, Dương Hiên có thể đánh trọng thương Tặc Đạo Nhân, lại còn có khả năng giết cô ta chỉ trong vài giây.
Trong đầu Tạ Minh Thành hiện lên rất nhiều hình ảnh, hắn lấy lại tinh thần, nhìn mọi người đã bước lên bậc thềm.
"Tạ sư huynh, sao anh lại ngẩn người ở đó?" Quan Tử Nghiêu quay đầu lại hỏi hắn.
"Tôi đến đây." Tạ Minh Thành cáu kỉnh nói, thôi vậy, đi lấy linh thạch phần thưởng cho nhiệm vụ lần này trước đã rồi nói sau.
...
Trên núi cao.
Dương Hiên bước đi thong thả phía sau Ngụy Ngư Nặc, đắn đo một hồi, mới lên tiếng hỏi.
"Sư tỷ, trước kia chị đã từng tiếp xúc với Tặc Đạo Nhân kia sao?"
vNgụy Ngư Nặc quay đầu lại, vẻ mặt hoài nghi, "Chưa từng, đâu phải tên nào biết bày trận pháp thì đều có liên quan tới tôi. Hơn nữa, ban nãy nếu không nghe các cậu kể lại, tôi cũng không biết Tặc Đạo Nhân lại là phụ nữ..."
Giọng điệu của cô rõ ràng rành mạch không giống đang giả bộ, Dương Hiên nghe thấy câu trả lời này, không hiểu sao, lại có cảm giác nhẹ nhõm.
Nhìn thấy biểu cảm này của anh, nghi hoặc trong lòng Ngụy Ngư Nặc càng lớn.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Dương Hiên, "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
Dương Hiên khẽ cười, "Không có gì, chỉ là lúc trước khi tôi dùng trận pháp giao chiến với Tặc Đạo Nhân, cô ta từng nhắc đến tên của chị."
"Vậy à..." Ngụy Ngư Nặc nghe xong câu này, lại cẩn thận suy ngẫm một hồi, cảm thấy quả thật là không có chút ấn tượng gì về người kia.
Một lúc lâu sau, cô hơi buồn phiền, "Tôi thực sự là không nghĩ ra."
"Bỏ đi, có lẽ cô ta nói đến chuyện của chị, là để nhiễu loạn tâm trạng của tôi. Uy danh của chị lan truyền khắp mọi tông phái, cô ta biết thì cũng chẳng có gì là lạ." Dương Hiên sợ cô ấy để tâm mấy chuyện vụn vặt, vội vàng giải thích.
"Ừm, cũng đúng." Ngụy Ngư Nặc gật đầu.
Dương Hiên ngáp một hơi dài, cũng chẳng biết nên nói gì mới tốt.
Về đến Đạo tông, Dương Hiên đặt linh thạch có được trong nhiệm vụ này lên bàn.
"Sư tỷ, nếu như chị cần thì cứ việc lấy mà dùng."
Ngụy Ngư Nặc liếc nhìn, bĩu môi khinh thường, "Chút đồ vật này, sư tỷ của cậu không thèm để ý đến.”
Ngụy Ngư Nặc ngồi đối diện, vô thức muốn lấy hạt dưa để cắn, tay vươn giữa không trung rồi khựng lại, sau đó buông xuống.
Không biết sao, hôm nay cô ấy lại mặc bộ quần áo lâu lắm rồi chưa mặc.
Trong lòng Ngụy Ngư Nặc cảm thấy không tự nhiên, còn không bằng mấy bộ quần áo tối màu trước đây cô hay mặc.
Có điều mặc thế này, có phải sẽ giống với Nhan sư muội hơn không nhỉ.
Nghe nói ở Hiên Viên Tông có rất nhiều người đàn ông thích sư muội, ngay cả mấy tên ở Kiếm tông bình thường có con mắt hơn người cũng như vậy.
Cô nhìn Dương Hiên...
Sư đệ hẳn là cũng như vậy chứ?
Dương Hiên nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, cho rằng cô còn đang nghĩ đến chuyện Tặc Đạo Nhân, thế là đưa tay ra, vẫy qua vẫy lại trước mặt cô.
"Ê, không sao chứ?"
"A... Cái đó... Tôi..." Cô cuống quýt nói năng ấp úng, không biết để tay ở đâu.
Dương Hiên cảm thấy trong lòng hối hận vì bản thân lắm lời, "Sư tỷ, đừng nghĩ tới chuyện Tặc Đạo Nhân nữa, chuyện lần này chỉ là trùng hợp."
Trong lòng thầm thở dài, quả nhiên, sư tỷ vẫn để ý đến những chuyện nhỏ nhặt.
"Tặc Đạo Nhân?" Ngụy Ngư Nặc hơi giật mình.
"Vừa nãy chị ngẩn người không phải là nghĩ đến Tặc Đạo Nhân sao, hay là nghĩ tới điều gì khác?" Lúc này, Dương Hiên lại nghi hoặc.
"Nghĩ..." Ngụy Ngư Nặc cứng đờ không nói nên lời, sắc mặt hơi ửng đỏ, "À, đúng, chính là nghĩ đến chuyện Tặc Đạo Nhân đó. Không lẽ cô ta là người từng có liên quan tới tôi trước đây khi ở giới thế tục..."
Ánh mắt Ngụy Ngư Nặc không ngừng dao động, vừa nhìn đã biết nói dối.
Dương Hiên âm thầm đảo mắt quan sát, cũng không gò ép cô nói ra.
Chia đôi linh thạch ra.
"Nào, đây là sư đệ tặng chị."
Ngụy Ngư Nặc cười tủm tỉm, đẩy linh thạch trở lại.
"Sư tỷ có nhiều linh thạch rồi, bây giờ cậu phải chuẩn bị nền tảng tốt để tu luyện, mấy thứ này vẫn nên giữ lại cho mình đi."
"Không cần thật ư?" Dương Hiên biết, Đạo tông này mặc dù bình thường có nhiều đan dược, nhưng linh thạch thì lại nhận theo đầu người.
Cả Đạo tông, vẻn vẹn chỉ có hai người họ.
Cô ấy có nhiều, liệu nhiều được tới đâu?
"Không cần, tôi đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, một người luyện khí như cậu vẫn nên giữ cho bản thân đi."
Dương Hiên trầm mặc một hồi lâu, rồi mới mỉm cười, cũng không ép cô nữa.
"Được rồi, tôi giữ lại, về sau chị cần thì cứ đến chỗ tôi lấy."
"Sư tỷ nói rồi, tôi có rất nhiều, sao cậu lại bướng bỉnh vậy?"
Ngụy Ngư Nặc trừng mắt, hai má phúng phính, phản chiếu dưới ánh nến lờ mờ, khiến người khác không kiềm chế được muốn đưa tay ra đùa giỡn.
Dương Hiên không tránh khỏi hơi mê mẩn, cho tới khi cảm nhận được ánh mắt hung dữ của Ngụy Ngư Nặc, anh mới ý thức được hành động của anh hơi đi ngược lại với phép tắc.
"Trên mặt tôi có hoa à?" Ngụy Ngư Nặc tựa như con mèo nhỏ tức giận, trong lòng lại như hoa nở rộ.
"Ừ, không ngờ... Mới chỉ có vài ngày không gặp, tôi có cảm giác sư tỷ đẹp hơn nhiều rồi."
"Vậy sao?" Ngụy Ngư Nặc giả bộ giữ nguyên vẻ mặt tức giận, không biết có phải là bản thân ảo giác hay không, Dương Hiên vậy mà lại nhìn thấy vẻ đẹp trên khuôn mặt của cô.
Dương Hiên nhận thức được mình hơi quá đà, vội vã ổn định lại tinh thần, trong lòng thầm cười gượng gạo.
"Tôi đi nấu cơm..."
Còn ở lại thêm nữa, Dương Hiên đoán rằng bầu không khí nơi này sẽ càng quái dị, anh vội vàng lấy lý do nấu cơm để rời đi.
Ngụy Ngư Nặc nhìn theo bóng dáng của anh, rồi nghĩ đến chuyện mấy ngày qua.
Ban nãy ở chân núi mặc kệ ánh mắt quan tâm của mọi người, từ lúc xuất hiện quẻ kém may mắn kia cô đã lo lắng mất ăn mất ngủ.
Cô khoanh hai tay lên bàn, co chân lên và nghiêng đầu gối.
Gió khẽ thổi vào, cái bóng của ngọn nến, lay động nhẹ nhàng trên mặt Ngụy Ngư Nặc.
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào ánh nến kia, một nụ cười, từ từ xuất hiện trên gương mặt cô.
Lúc sau, nụ cười càng lúc càng tươi, còn rực rỡ hơn so với ánh nến.
Tình cảnh bên trong, trẻ con dường như cũng hiểu....