“Nhóc con, nhìn không ra, tư chất tâm lý của cậu vẫn còn rất mạnh, đến lúc này còn mà còn ngồi ở đây băng bó vết thương.” Dương Hiên cười đi tới trước mặt hắn, nói.
"Dù sao cũng chết, chi bằng băng bó miệng vết thương của mình, để bản thân có chết cũng phải có thể diện." Vẻ mặt người này bình thản, đầy chí khí.
"Không tệ, tôi rất tán thưởng thái độ này của cậu, xem ra cậu chắc hẳn là người của gia tộc Phương Đông, bị người khác phục kích?" Dương Hiên cười hỏi.
"Đây là ân oán giữa chúng tôi và các gia tộc khác, đã quá quen rồi. Nhiều năm nay, hai bên chúng tôi có thắng có thua, chẳng qua lúc này đây vận khí của chúng tôi hơi xui xẻo, bị bọn họ phục kích." Nói xong, người này cười gượng gạo.
Xem ra những gia tộc này đều không đơn giản như biểu hiện bên ngoài, lén lút như vậy nhất định vẫn còn có sức mạnh rất hùng mạnh. Sức mạnh của người này cũng không yếu, Dương Hiên ở Ngọa Long lâu như vậy, chưa từng nghe ai nhắc đến, do đó anh mới đưa ra kết luận như vậy.
"Tôi chỉ hỏi cậu một vấn đề, nếu đáp án của cậu làm vừa lòng tôi, tôi sẽ tha cho cậu một con đường sống, để cho cậu ở chỗ này tự sinh tự diệt. Nếu cậu không nói, tôi không còn cách nào khác, nỗi đau da thịt cậu vẫn phải chịu." Dương Hiên vừa nói, vừa bày ra biểu cảm lạnh lùng, đồng thời còn phát ra sát khí nồng đậm.
"Anh muốn biết cái gì?" Người này hơi lúng túng, người có thể tới nơi này được đều là những cao thủ thẩm vấn, mọi loại phương pháp thẩm vấn đều có. Hắn cũng không muốn chết trong đau khổ, chỉ cần không làm hại tới lợi ích của gia tộc, hắn sẵn lòng nói ra bất cứ chuyện gì.
"Rất đơn giản, tôi chỉ muốn biết cửa ra của nơi này là ở đâu?" Dương Hiên cười hỏi.
"Vừa nhìn là biết anh không phải người vào từ cửa chính." Người này cười nói.
"Ồ, sao cậu lại biết?" Dương Hiên thắc mắc hỏi.
"Rất đơn giản, người đến đều biết cửa vào chính là cửa ra. Nếu anh không biết, chứng tỏ anh không phải vào từ chỗ đó rồi."
"Vậy tôi muốn biết cửa ra ở đâu? Cậu có thể nói cho tôi không?" Dương Hiên híp mắt nói.
"Ở phía nam núi Đại Hưng An có một cửa lớn màu đen, ở đó chính là cửa ra của cuộc chiến săn bắn này, cũng là nơi chúng tôi đi vào." Người này nói xong, khẽ thở dài, vận may của bản thân cũng coi như không tệ, không gặp phải hỏi câu hỏi gì hóc búa.
"Vậy cậu tự sinh tự diệt trong này đi, tôi rất muốn giúp cậu, nhưng điều kiện không cho phép, tạm biệt." Dương Hiên nói xong, đưa theo Tề Cấm rời khỏi đó.
Sau khi biết cửa ra, anh không còn sốt ruột nữa, anh cùng Tề Cấm đi lang thang xung quanh, muốn tìm cơ hội tiến đánh năm gia tộc lớn. Không biết tại sao, tìm rất lâu, đều không thấy tin tức gì của bọn họ. Trái lại còn thấy một vài gia tộc ngoại quốc đánh nhau một mất một còn.
"Bọn họ đột nhiên biến mất rồi sao?" Dương Hiên khó hiểu hỏi.
Tề Cấm tạm ngừng một chút, nói một câu gây sốc, "Có thể là bọn họ bị tiêu diệt hết rồi."
Dương Hiên nghe thấy vậy, không mấy vui vẻ. Năm gia tộc lớn chính là lực lượng của quốc gia, nếu toàn bộ bị giết sạch, sẽ là một tổn thất rất lớn cho quốc gia. Anh thầm nghĩ đánh bọn họ một chút, nhưng cũng không có ý tiêu diệt.
"Đi thôi, sống hay chết không phải là chuyện chúng ta nên quan tâm." Sau đó hai người nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Không lâu sau, bọn họ đi tới một chiến trường rất lớn, bên trong bốn phía đều là xác chết, xác chết nhiều nhất là người của gia tộc Nam Cung, ước chừng có bảy người, cộng thêm hai người bị bọn họ ám sát, gia tộc Nam Cung chỉ còn lại một người trưởng lão dẫn đầu.
"Nơi này chiến đấu ác liệt thật đấy, xem ra có ba bốn gia tộc cùng nhau vây đánh gia tộc Nam Cung."
Dương Hiên vừa nói, vừa khẽ lắc đầu.
"Xem ra người nước ngoài cố ý muốn đối phó người trong nước, nếu nói như vậy, có thể giải thích được vì sao chúng ta nhiều ngày như vậy mà chưa gặp được người của năm gia tộc lớn." Tề Cấm nhỏ giọng nói.
Dương Hiên gật đầu, đồng ý với nhận định này. Sau khi đi dạo xung quanh một vòng, trong lòng nghĩ, không được, người của năm gia tộc lớn không thể nào đã chết hết được, nếu không thì sẽ là một đả kích không hề nhỏ đối với quốc gia.
Sau đó anh liếc nhìn Tề Cấm ở bên cạnh, "Chúng ta phải giúp bọn họ, nếu không thì quốc gia sẽ gặp nguy hiểm."
Anh đột nhiên nhớ đến lịch sử của năm gia tộc lớn mà Phương Đông Quỳnh từng nói, cùng với nguyên nhân suy tàn, không khỏi rợn tóc gáy. Nếu theo tình hình trước mắt, quốc gia sẽ lại xuất hiện nguy cơ như vậy lần nữa.
Tề Cấm gật đầu, anh cũng cảm nhận được chẳng có điều gì tốt lành ở đây.
Sau đó hai người rời đi, chạy khắp nơi. Không lâu sau bọn họ nghe được âm thanh đánh nhau. Hai người liếc nhìn, rồi chạy vọt qua nơi có tiếng đánh nhau.
Khi bọn họ chạy tới chỗ đó, thì đã muộn. Trận chiến đã kết thúc, chỉ còn lại xác chết. "Bọn họ đã ra tay với gia tộc Tây Môn, bây giờ chúng ta biết đã có hai gia tộc bị ám sát, không biết còn lại mấy gia tộc nữa."
Tề Cấm lắc đầu, anh cũng không biết còn lại mấy gia tộc.
Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên xuất hiện một đám người, vây quanh hai người họ. "Hai người này là ai? Sao lại không có kí hiệu của gia tộc?"
Hai người đàn ông đứng đầu vây quanh bọn họ nói chuyện với nhau, trong mắt có vẻ tò mò.
"Các người đã giết gia tộc Tây Môn đúng không?" Lúc Dương Hiên nói chuyện, còn có một loại cảm xúc phẫn nộ dày đặc.
"Không sai, chính là chúng tao làm. Ai bảo bọn chúng không biết sống chết, đi đối đầu với chúng tao." Vẻ mặt của hai người kia cực kỳ kiêu ngạo, coi thường gia tộc Tây Môn.
Dương Hiên nhìn một vòng, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, "Điều động nhiều người như vậy, mới chỉ khiến cho gia tộc Tây Môn bỏ mất bảy mạng, cũng thật sự thất bại. Nếu là tao, sẽ biết xấu hổ mà không đứng ra nhận."
Hai người đó nghe xong câu này, liếc nhìn nhau, không tưởng tượng nổi, chẳng lẽ anh là kẻ mù sao? Không nhìn thấy bọn họ có nhiều người như vậy à?
"Không sai, đúng là bọn tao chưa giết được toàn bộ bọn chúng ở chỗ này, vậy thì sao? Mấu chốt là hai người các ngươi hôm nay sẽ chết ở chỗ này."
Khi bọn chúng cười cợt, Dương Hiên đứng dậy đi quanh một vòng, chỉ vào những người xung quanh, vẻ mặt hơi khinh thường, "Chỉ với đám người ăn hại như các ngươi? Lại muốn giữ chúng tao lại, có phải đang đùa không, hay là còn chưa tỉnh ngủ?"
Câu nói này khiến cho bọn chúng cực kỳ tức giận, chuẩn bị ra tay với Dương Hiên.
Dương Hiên rất muốn thấy cảnh tượng này, anh biết sức mạnh của hai người đối phương, nếu từng người giao đấu, anh không sợ. Cho dù hai người bọn chúng đánh với Dương Hiên, thì anh cũng không hề sợ hãi. Điều quan trọng là xung quanh bọn hắn còn có mười bốn người, những người này sức chiến đấu tuy rằng không mạnh, nhưng bọn hắn lại đông, hoàn toàn có thể bù lại khuyết điểm kia.
Chỉ còn cách chọc giận bọn chúng, làm lộ ra chỗ sơ hở, mới có hi vọng chạy thoát.
Dương Hiên liếc nhìn Tề Cấm, một người chống lại hai gã cao thủ của đối phương. Thời điểm tiếp xúc trong lòng Dương Hiên thầm vui mừng, nếu không phải Hình Minh phát hiện ra phương pháp làm cho thân thể khỏe mạnh, thì bây giờ anh đã bị đánh bay rồi.
Tề Cấm đột nhiên bắt tay vào hành động, lấy ra bảo kiếm của mình, đánh thẳng vào người bên trái. Bọn chúng phát hiện ra cảnh tượng này, vừa định ngăn Tề Cấm lại, chợt phát hiện tốc độ của bản thân quá chậm. Khi người bị người ám sát kia muốn bỏ chạy, đột nhiên bị Dương Hiên dùng lực giữ chặt tại chỗ.