Dương Hiên nhún vai, thờ ơ nói: "Tùy cậu."
"Được, mày đợi đó cho tao!" Tên họ Vương lấy điện thoại ra, gọi cho Lương Thạch Lỗi - ông chủ của công ty Tinh Xán.
Tên họ Vương này có tên đầy đủ là Vương Lâm Lập, là con cháu của gia tộc Vương gia ẩn dật, bố của hắn là người chuyên phụ trách giúp đỡ Vương gia vơ vét tài nguyên trên thế giới. Có được mối quan hệ này, đến nay hắn cũng có cổ phần nhất định ở Tinh Xán, lại thêm bối cảnh của Vương gia, ngay cả Lương Thạch Lỗi cũng phải nể mặt hắn vài phần.
"Lương tổng, tôi có một vấn đề muốn xin chỉ giáo một chút."
"Vương công tử, cậu cứ nói..."
Vì địa vị và thực lực của dòng họ Vương nên Lương Thạch Lỗi cũng có chút kiêng nể Vương Lâm Lập.
"Là thế này, hôm nay tôi muốn mang pháo hoa vào buổi biểu diễn, nhưng bị bảo vệ của Đồ Lâm ngăn cản. Bây giờ, tôi muốn ông ra lệnh dừng hợp tác với công ty này!"
"Cái này....." Lương Thạch Lỗi hơi do dự.
"Thế nào, có vấn đề à?" Câu nói của Vương Lâm Lập không mấy vui vẻ.
"Pháo hoa đúng là không thể mang vào trong, bọn họ cũng là làm theo quy định."
"Lương Thạch Lỗi!" Vương Lâm Lập rất mất hứng, vì thế trực tiếp quát lớn vào điện thoại: "Lời nói của tôi ở công ty Tinh Xán, không có tác dụng phải không?"
"Không phải, là thế này, Đồ Lâm bây giờ là công ty bảo an hạng nhất toàn quốc, hủy bỏ vì lý do như vậy, bị truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ gây ra sự đàm tiếu, công ty bảo an khác cũng không hợp tác với chúng ta..."
Trong lòng Lương Thạch Lỗi đang mắng tên súc sinh, nhưng ngoài miệng không thể không giải thích cái lợi và hại trong đó.
"Hừ, xem ra Tinh Xán bây giờ đang phát triển lớn mạnh, sớm đã quên ân huệ lúc trước mà Vương gia mang lại rồi. Được, ông đợi đó cho tôi!"
Vừa dứt lời, Vương Lâm Lập liền tắt điện thoại.
"Mẹ kiếp, tôi mặc kệ, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, xông vào cho tôi!"
Vương Lâm Lập dặn dò, đàn em của hắn đồng loạt xông lên.
"Để tôi."
Dương Hiên thản nhiên nói với Tôn Ngọc Khôn, rồi sải bước về phía trước, dùng nắm đấm xử lí đám người kia.
Anh đứng giữa nhóm bảo vệ, đám người của Vương Lâm Lập đánh bị ngã nhào về phía sau, toàn thân mất đi kiểm soát, giống như quả bóng bowling lăn lộn.
Bọn chúng chao đảo, Vương Lâm Lập bị hai người đàn ông vạm vỡ khống chế, gào thét rát cả cổ họng.
Có vài người chưa vào sân vận động, nhìn thấy cảnh này giống như thấy ma quỷ, đi ngang qua Dương Hiên mà không dám thở mạnh.
Tôn Ngọc Khôn và vài người anh em đều cảm thấy ớn lạnh.
"Đây...."
Họ nghe nói chủ tịch võ nghệ cao cường, nhưng thế này cũng quá lợi hại rồi.
Tan thành tro bụi trong chớp mắt!
Pháo hoa, bị đám người bảo vệ đập vỡ. Lúc này, thùng hàng đã hoàn toàn thay đổi, đoán chừng không thể dùng được nữa.
"Nhớ kỹ, bất kể lúc nào, quy tắc của Đồ Lâm cũng không thể phá."
"Dạ!"
Giọng của Tôn Ngọc Khôn như tiếng chuông, lớn tiếng nói.
Trong lòng đã bái phục chủ tịch sát đất.
"Vậy tôi đi trước đây."
"Chủ tịch yên tâm!"
Mấy tên đàn em của Vương Lâm Lập lúc này không còn sức chiến đấu, cho dù một mình Tôn Ngọc Khôn ở đây, cũng đủ ngăn cản Vương Lâm Lập.
"Đ.m, mày đợi đó cho tao! Công ty bảo an Đồ Lâm chứ gì, ông đây muốn ngày mai bọn mày phải đóng cửa!"
Vương Lâm Lập còn đang kêu gào, nhưng Dương Hiên sớm đã không nghe thấy.
Lâm Nhã thấy Dương Hiên đi lâu như vậy mới quay về, nên tò mò hỏi: "Anh rể, anh đã đi đâu vậy."
"Công ty chi nhánh của Đồ Lâm ở Lĩnh Nam xảy ra tí vấn đề, tôi đi xử lý một chút."
Lâm Nhã gật đầu.
Buổi biểu diễn bắt đầu, trên sân khấu, Tần Bàn Nhược mặc một bộ lễ phục lộng lẫy, ánh đèn chiếu vào dáng vẻ xinh đẹp, giống như một nàng tiên.
Cả nam lẫn nữ đều không khỏi ấn tượng sâu sắc bởi hào quang mà cô thể hiện ra.
"Nếu như em có một ngày như vậy thì tốt quá." Lam Nhã ngưỡng mộ nhìn Tần Bàn Nhược.
"Sẽ được thôi."
"Cảm ơn anh rể."
Lâm Nhã nắm chặt tay của anh, đung đưa chậm rãi theo giọng hát của Tần Bàn Nhược.
Dương Hiên vốn định rút tay ra, nhưng thấy Lâm Nhã vô cùng thích thú, cuối cùng bỏ qua ý nghĩ này.
Tiếng vỗ tay ở buổi biểu diễn vang lên như sấm, làn sóng reo hò của fans hâm mộ lại cao hơn, Dương Hiên ở đó, nhưng vẫn không có nhiều cảm giác.
Tần Bàn Nhược hát không tệ, nhảy cũng bình thường.
Buổi biểu diễn sắp kết thúc, Dương Hiên rút ra một kết luật như vậy.
Nếu Tần Bàn Nhược biết được suy nghĩ trong lòng Dương Hiên, chắc chắn sẽ tranh cãi với anh một trận.
Cái gì mà nhảy cũng bình thường chứ? Vì buổi biểu diễn lần này, tôi đã tăng ca thêm giờ, luyện tập rất lâu đấy.
Lâm Nhã còn chưa thỏa mãn, nhưng vẫn phải kết thúc ra về.
"Nếu cô còn muốn nghe, lúc về tôi bảo Tần Bàn Nhược hát cho cô nghe."
Dương Hiên chỉ nói đùa, nhưng Lâm Nhã lại tin là thật.
"Thật ạ?"
"Chắc vậy." Dương Hiên đứng dậy, đến lúc này, dĩ nhiên buổi biểu diễn đã kết thúc.
Khi Dương Hiên và Lâm Nhã ra đến cửa, có một người phụ nữ đi qua chào hỏi: "Cho hỏi, cậu là Dương Hiên, Dương tiên sinh phải không?"
Người phụ nữ trông gọn gàng sạch sẽ, khí chất giản dị dễ gần,
"Cô là?"
"Tôi là người đại diện của Tần Bàn Nhược, cậu có thể gọi tôi là chị Uyển Tinh. Là thế này, Bàn Nhược muốn nhờ các cậu giúp đỡ, có thể nói chuyện một chút không?"
Dương Hiên ngẩn người, còn Lâm Nhã lại gật đầu phấn khởi.
"Được chứ được chứ."
Uyển Tinh khẽ mỉm cười, nhìn sang Dương Hiên, cô biết đây mới là chính chủ.
"Đi thôi." Dương Hiên trả lời.
Uyển Tinh đưa hai người đến phía sau hậu trường, nhiều vũ công và nhân viên hiếu kì nhìn qua.
"Người đàn ông lạ mặt này là ai?"
"Là người chị Uyển Tinh đưa tới, chẳng lẽ là người thân của Tần Bàn Nhược?"
"Chắc không phải là bạn trai của cô Tần chứ, cũng không đúng, bên cạnh họ còn có một người đẹp đi theo kìa."
Dù mấy người này có nhiều suy đoán, tuy nhiên họ cũng không dám lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình, đây là điều kiêng kỵ trong nghề.
Sau đó, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, đám người Dương Hiên đã đi vào phòng trang điểm cá nhân của Tần Bàn Nhược.
"Rầm."
Tiếng của đóng lại, mọi người cũng không kiêng dè, mà càng thảo luận sôi nổi hơn.
Tần Bàn Nhược vẫn đang tháo trang sức, thấy Dương Hiên đến liền nở nụ cười,
"Có chuyện tìm anh giúp..."
"Tại sao lại tìm tôi?" Dương Hiên cũng không trả lời ngay, mà hỏi một câu.
Tần Bàn Nhược cũng không bất ngờ trước phản ứng của anh.
"Là thế này, xe của tôi bây giờ có lẽ đã bị phóng viên theo dõi rồi. Tối nay, chỉ có thể âm thầm trở về cùng các anh. Hai người lái xe đến đúng không?"
"Lái xe đến ạ." Lâm Nhã nói.
"Không có." Dương Hiên không thích phiền phức.
Hai người đồng thanh trả lời, nhưng đáp án lại khác nhau.
Câu trả lời của Dương Hiên khiến Tần Bàn Nhược hơi nổi nóng, người bình thường muốn tiếp cận cô còn không kịp, bây giờ có cơ hội tiếp xúc, Dương Hiên lại từ chối.
"Này, tốt xấu gì tôi cũng từng giúp anh, anh quên lần trước anh muốn ăn sáng, là ai đưa anh đi ăn hả?"
"Tôi giúp cô trả tiền, cũng tính là huề nhau." Dương Hiên không nhanh không chậm nói.
"Anh...." Tần Bàn Nhược tức nghẹn đến mức không nói được lời nào, bình tĩnh lại một chút, lúc này mới nói: "Không được, hôm nay chỉ có các anh cứu tôi thôi. Về thù lao, tôi mời hai người ăn cơm, được chứ?"