Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm hại anh, làm hại anh, làm hại anh!

Dương Hiên rơi vào ảo ảnh chỉ trong vài giây.

Ngụy Ngư Nặc nhìn thấy trán anh nổi lên gân xanh, mồ hôi lạnh toát ra như mưa.

Lúc này mới nhớ ra, trước khi sư tôn chết, đã từng thiết kế một trận pháp, ngăn ngừa có người cố ý đến làm phiền.

Cô ấy nhìn thấy biểu cảm của Dương Hiên, cũng giật cả mình, vội vàng giơ tay ra, trong tay cô xuất hiện một dòng giọt nước trong vắt, đập lên trên mặt Dương Hiên.

“Bốp!”

Bạt tai giáng mạnh xuống, Dương Hiên giật mình, cả người run lẩy bẩy.

Cảm giác nóng rát trên mặt khiến anh không kiềm chế được phải hít một hơi thật sâu.

"Ối... Chị làm gì vậy?" Dương Hiên ôm mặt, không nói nên lời nhìn Ngụy Ngư Nặc.

"Ơ..." Ngụy Ngư Nặc hơi xấu hổ khua tay: "Trận pháp này của sư phụ phải giải như vậy, nếu chậm trễ một chút nữa, cậu sẽ rơi vào một ảo ảnh, rất khó để thoát ra..."

Dương Hiên im lặng, vừa nãy giống như đã đi một vòng trong quỷ môn quan.

Hai chân anh còn hơi tê, dường như lung lay sắp đổ. Mồ hôi sau lưng làm ướt đẫm bộ đồ anh mới thay.

Trong lòng vẫn còn sợ hãi thở hổn hển một lúc, dù Dương Hiên có gan lớn hơn, lúc này cũng không dám nhìn chằm chằm vào cửa động nữa.

"Vâng, tôi biết, cảm ơn chị nhiều."

"Không không không..." Ngụy Ngư Nặc vội vàng xin lỗi: "Lỗi của tôi, vừa nãy đáng ra phải nhắc nhở cậu mà tôi đã quên mất."

Dương Hiên cảm thấy tim hơi nhói, có ảo giác rằng sớm muộn cũng có một ngày, mình sẽ bị Ngụy Ngư Nặc hại chết.

Ngụy Ngư Nặc nhìn thấy Dương Hiên không tức giận, bây giờ cô mới yên tâm.

Hai người bước sang một bên, Dương Hiên vô thức cúi đầu xuống để tránh rơi vào ảo ảnh lần nữa.

Khoảnh khắc vừa nãy, thông tin từ toàn bộ cơ thể anh rất rõ ràng đã phản hồi đến đại não, nếu Ngụy Ngư Nặc trễ vài giây, nói không chừng Dương Hiên sẽ phát điên.

“Sư phụ” của mình rốt cuộc là một người như thế nào?

Trong hoàn cảnh như vậy, Dương Hiên khó tránh có một số nghi ngờ.

Một hồi lâu sau, Dương Hiên mới dần ổn định tâm trạng, không còn chịu ảnh hưởng của ảo giác nữa.

Bên ngoài hang động, có một cái đình, một cái bàn đá và hai cái ghế đá.

Trên bàn đá, có hai cặp chén đũa theo phong cách cổ xưa.

Mặc dù không ai xử lí, bộ chén đũa vẫn sạch sẽ, bàn đá và ghế đá cũng không nhuốm bụi trần.

Sau khi Dương Hiên và Ngụy Ngư Nặc bái tế xong, liền đi đến đây.

"Trước kia chị và sư phụ từng ăn cơm ở đây sao?"

"Tất nhiên là không." Ngụy Ngư Nặc ngồi trên ghế với nét mặt không mấy vui vẻ: "Trước đây sư phụ không muốn tôi ngồi ở đây, lúc đó người ngồi trên ghế này của tôi là một người bạn cũ của sư phụ."

"Người bạn cũ?" Dương Hiên cẩn thận suy nghĩ về ý nghĩa mở rộng của từ này.

"Ừ, trong những ngày trước khi sư phụ qua đời, người bạn cũ của ông ấy đã luôn ở đây."

"Nam hay nữ?" Dương Hiên theo bản năng hỏi câu hỏi này.

Sau đó thì nhìn thấy vẻ mặt Ngụy Ngư Nặc hoài nghi nhìn mình, anh buông lỏng tay: "Tôi không có ý nhiều chuyện, yên tâm."

Ngụy Ngư Nặc bĩu môi, rõ ràng là không tin.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn chậm rãi kể.

"Nữ, trông rất bình thường..." Cô chống cằm, trong đầu phác họa gương mặt trong ấn tượng.

"Giống như một... người phụ nữ nhà nông."

"Ồ..." Trong lòng Dương Hiên đã hiểu rõ, người sư phụ này của anh trái lại rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, trước lúc hấp hối còn có người đẹp bên cạnh.

"Này, cậu nghĩ đi đâu vậy, người đó là bạn thân của sư phụ, không có quan hệ nào ở phương diện đó. Hơn nữa, sư phụ là một tu sĩ Trúc Cơ, làm sao có thể tìm một người bình thường làm người yêu cùng tu luyện được..."

"Tôi nghĩ gì chứ?" Dương Hiên giả vờ gian trá mỉm cười: "Tôi chưa nói gì cả."

Ngụy Ngư Nặc lúc này mới biết mình bị lừa, thẹn quá hóa giận. Sau đó lại nghe Dương Hiên nói: "Chỉ là, chị nói người phụ nữ này là người bình thường, ngược lại khiến tôi hơi tò mò."

Một hình ảnh vô cùng kì cục xuất hiện trong đầu anh.

Trong đình, một người mặc bộ đồ trắng, tu sĩ có phong thái của người tu tiên. Một bên, cũng có người phụ nữ ăn mặc giản dị, khuôn mặt bình thường.

Hai người có thân phận địa vị tư tưởng vô cùng khác nhau, trong tình huống trùng hợp, cùng nhau ăn cơm ở đây, ngắm hoa ngắm trăng ngắm hồ.

"Nói thật thì người đó rất dịu dàng, mà trình độ chơi cờ vây rất cao, ngay cả sư phụ cũng không phải là đối thủ của bà ấy."

"Luôn phải có điểm nào đó hơn người thì mới có thể làm bạn với sư phụ.” Dương Hiên trả lời.

“Cũng phải.”

......

Hai người nói chuyện phiếm đến tận trưa, khi họ trở lại sân, Quan Tử Nghiêu đã đợi ở trước cửa.

"Ngụy sư tỷ, Dương sư huynh, hai người trở về rồi."

Quan Tử Nghiêu không hề bước vào cửa, mà vẫn luôn đợi ở ngoài.

"Ừ, đến lâu chưa, sao không vào thẳng bên trong mà ngồi?" Dương Hiên hỏi.

"Không phải tại các anh không ở nhà sao, tôi đi vào không hay lắm."

Dương Hiên gõ vào đầu của cậu ta: "Chúng ta đã quen thân như vậy, còn nói mấy chuyện này sao?"

Ngụy Ngư Nặc cũng mỉm cười, "Yên tâm, phái Đạo tông chúng tôi cũng không có đồ vật đáng giá, muốn chơi cái gì, cậu cứ tùy ý lấy."

Quan Tử Nghiêu chỉ gãi đầu cười ngốc nghếch, không trả lời.

Khác với Tạ Minh Thành, mặc dù Quan Tử Nghiêu cũng là người có gia thế rất tốt, nhưng là người khiêm tốn, cũng tôn trọng lễ tiết.

"Đi vào thôi."

Mở cửa và rót một tách trà cho Quan Tử Nghiêu.

"Cậu đến có chuyện gì không? Không phải là lại muốn tôi luyện tập kiếm pháp với cậu chứ?"

Dương Hiên biết Quan Tử Nghiêu rất chăm chỉ, nhưng thường xuyên đến đây như vậy, cậu ấy thì không có ý gì, chỉ sợ mấy người bên phái Kiếm tông lại có suy nghĩ khác.

Dẫu sao Quan Tử Nghiêu là người của Kiếm tông, Dương Hiên cũng không dám vượt quá thân phận hướng dẫn chỉ bảo.

Cậu ta như vậy, anh chỉ sợ sớm bị bại lộ.

"Không có, không có." Quan Tử Nghiêu xua tay: "Lần này đến là để đặc biệt cảm tạ ơn cứu mạng của sư huynh...”

Vừa nói, cậu ta vừa lấy linh thạch trong áo ra.

"Đây là một nửa của phần thưởng, tôi cũng không dùng nó làm gì, đi theo nhặt lấy lợi lộc, tôi cầm nó mà trong lòng hổ thẹn.”

Ngụy Ngư Nặc đỡ trán ở bên cạnh, hơi không nói nên lời.

Đứa trẻ này có phần quá chân thành rồi.

Dương Hiên vui vẻ tiếp nhận: "Tôi nhận lấy đồ, sau này nếu cần linh thạch, có thể đến tìm tôi."

"Ha ha, đến lúc đó nhất định sẽ không khách sáo với sư huynh."

"Vậy thì tốt"

Dương Hiên mỉm cười, lại thấy Quan Tử Nghiêu khẽ cau mày.

Anh chú ý đến điểm này, ngón tay đập trên mặt bàn mấy lần theo nhịp điệu.

"Quan sư đệ... Cậu còn gì muốn nói với tôi nữa sao?"

Quan Tử Nghiêu chỉ thầm liếc nhìn Ngụy Ngư Nặc ở bên cạnh, sắc mặt trở nên phức tạp, giống như có gì đó khó nói.

Hành động của cậu ta rõ ràng không thể giấu khỏi đôi mắt của Ngụy Ngư Nặc, khẽ nhếch môi.

"Các người nói chuyện trước, tôi đi lên mái nhà cắn hạt dưa."

Nói xong, Ngụy Ngư Nặc liền đi ra ngoài, không thấy hình bóng.

Quan Tử Nghiêu lúc này mới cẩn thận nhìn Dương Hiên.

Dáng điệu lén lút của cậu ta khiến Dương Hiên cũng cảm thấy khó hiểu, không biết có chuyện gì đang xảy ra.

"Rốt cuộc có chuyện gì, nói thẳng đi."

Khuôn mặt của Quan Tử Nghiêu ủ rủ: "Dương sư huynh, xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Anh có thể không biết, bây giờ Kiếm tông, Côn tông đang lan truyền tin đồn của anh và Ngụy sư tỷ..."

Dương Hiên cảm thấy buồn cười: "Tin đồn gì?"

"Sau khi anh giành chiến thắng trong lần giao đấu giữa các đệ tử mới trên võ đài lần trước, tất cả mọi người đều nhìn thấy phản ứng của Ngụy sư tỷ, bọn họ... Có người trong đám bọn họ nói sư tỷ cô đơn lạnh lẽo, gặp được đàn ông liền bổ nhào lên phía trước..." Quan Tử Nghiêu nhìn thấy sắc mặt của Dương Hiên càng lúc càng tối sầm lại, những lời sau đó đột nhiên không dám nói tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK