Thú vị đấy...
Sắc mặt Ninh Khuynh Thành nhất thời tối sầm lại, “Lợi Tiếu Thiên, tôi không nhớ là có mời ông...”
“Ha ha, thế thì xem như tôi không mời mà tới rồi.” Cha con Lợi Tiếu Thiên ngồi xuống bàn bên cạnh.
“Ở đây không hoan nghênh ông...” Ninh Khuynh Thành nói.
Lợi Tiếu Thiên liếc mắt nhìn, “Thế nào, Tuyên Vân Cư này không kinh doanh nữa hả? Hay là sợ tôi không trả tiền, yên tâm...” Lợi Tiếu Thiên vỗ tay vào ví tiền để trên bàn, “Đủ tiền!”
“Ông rốt cuộc muốn làm gì?” Ninh Khuynh Thành không nói, toàn bộ đều hiện rõ ở trên mặt.
“Tôi đưa con trai tôi đến để kết thông gia với Chu gia.” Lợi Tiếu Thiên mỉm cười, mắt nhìn Chu U Du, “Con trai tôi ngưỡng mộ Chu tiểu thư đã lâu!”
Tĩnh lặng, tĩnh lặng như tờ.
Mạc Văn Thanh cảm thấy hôm nay hắn tới đây đều bị đám người này ức hiếp, lúc nãy là Dương Hiên, bây giờ là Lợi Tiếu Thiên.
Một người đánh không lại, một người không thể trêu vào, hắn phải làm sao bây giờ?
Chu Thanh Vân dường như không bất ngờ lắm, trái lại ánh mắt nhìn trên người Ninh Khuynh Thành, “Nếu không thì hôm nay chủ tịch Ninh làm chủ, giúp tôi xem xét mối hôn sự này, thế nào?”
“Ông Chu thật biết đùa, tôi sao có khả năng làm chủ gì chứ.” Ninh Khuynh Thành miễn cưỡng nở một nụ cười, trong lòng đã hết sức căm hận, một lúc sau mới phản ứng lại.
Tại sao Chu Thanh Vân cứ nhằm vào cô.
“Các người đã sớm bàn bạc xong rồi hả?”
Chu Thanh Vân lắc đầu, cười nói: “Hay là chúng ta ăn bữa cơm đã, người bên Lợi gia vẫn chưa tới, Chu gia tôi cũng không phải không thể hợp tác với ông.”
“Lợi Tiếu Thiên và con trai ông ấy tới đây, chuyện này, không phải là đã có kết quả rồi sao?” Chu Thanh Vân mỉm cười, hỏi ngược lại một câu.
“Ha ha ha, anh Chu, chúng ta thật là thần giao cách cảm đó.” Lợi Tiếu Thiên phụ họa thêm.
Ninh Khuynh Thành rất muốn làm bản thân trấn định lại, song phát hiện không thể được! Chu Lợi hai nhà liên hợp, mọi nỗ lực ngày trước của cô, toàn bộ trở nên vô ích.
Dương Hiên lắc đầu, xem ra bản thân anh cũng là một chiêu cờ, Lợi Tiếu Thiên với Chu Thanh Vân, không hổ là hai người uy danh ở Hải Đô.
Ninh Khuynh Thành tự cho rằng mình lòng dạ thâm sâu, mà trước mặt hai người này, cũng chỉ là một đứa nhóc!
“Tại sao chứ?” Ninh Khuynh Thành không cam tâm hỏi.
Chu Thanh Vân lắc đầu, “Cô nói xem, chúng ta liên hợp đối phó với Lợi gia ổn hơn, hay là tôi liên hợp với Lợi gia đối phó cô ổn hơn, có lẽ là chênh nhau một điểm...”
Chu Thanh Vân đặt đũa xuống, bật cười: “Nhưng Chu gia tôi có được địa vị như ngày hôm nay, thêm một phần mạo hiểm, tôi cũng sẽ không suy xét, càng cao càng ít bạn, tôi nghĩ, đạo lý này cô nên hiểu chứ?”
Ninh Khuynh Thành cắn chặt răng, Trần Bá Nghiệp không dám nói một câu.
Lợi Tiểu Đao nhìn người phụ nữ trước mặt bố mình, hung ác nói: “Cô gái họ Ninh kia, mối thù lúc trước, chúng ta từ từ tính!”
Cảm xúc của Chu U Du lúc này hết sức phức tạp, từ đầu đến cuối, sự tồn tại của cô chỉ để bố cô đem ra giao dịch lợi ích sao? Cô mỉm cười cay đắng, nhìn thấy phong thái tự nhiên thoải mái của Dương Hiên, trong lòng xuất hiện một cơn bực tức không có lý do.
Tại sao lại có người ung dung như vậy? Tại sao người đàn ông này vĩnh viễn không xem mình ra gì? Tại sao mình lại phải gả cho tên Lợi Tiểu Đao phong lưu này?
Cô đem toàn bộ mọi thứ đổ lên đầu Dương Hiên.
Nếu trước đây anh nghe theo cô, thì bây giờ mọi chuyện sẽ không phát sinh gì cả.
Nếu như Dương Hiên biết được người phụ nữ này đang nghĩ gì, đại khái sẽ cho rằng cô cố tình gây sự, não có vấn đề.
Kỳ thực, cũng không thể trách Chu U Du như vậy, bởi vì, Lợi gia bây giờ tới kết thân, là cô và bố cô cùng với toàn bộ Chu gia, đều không có cách nào từ chối việc này.
Thử nghĩ, nếu như hai nhà Chu, Lợi là thông gia với nhau, thế thì thương nghiệp Hải Đô có thể tuyên bố đại kết cục rồi.
Tuy rằng, Chu gia có thể nói, trước khi cùng ông kết thông gia, tôi vốn đã là thủ lĩnh rồi. Chẳng quá, ai mà không muốn kiếm nhiều tiền chứ, ai mà chẳng muốn có thế lực lớn sau lưng?
“Hừ!” Biết rõ không cách nào từ chối Chu U Du đứng lên, trước khi đồng ý, còn có một việc quan trọng, cô cười nhếch mép, “Lợi Tiểu Đao, anh thích tôi hả?”
“Thích!” Lợi Tiểu Đao sắc mặt vui vẻ trả lời.
“Thế thì tốt, tôi rất ghét tên đàn ông này, anh đánh gãy chân anh ta cho tôi!”
“Không thành vấn đề.” Lợi Tiểu Đao bẻ cổ tay, đi về phía Dương Hiên, không có ý tốt nói: “Nhãi ranh, sao mày lại chọc vào Chu đại tiểu thư chứ?”
Lợi Tiếu Thiên thật ra không lo lắng lắm, loại chuyện nhỏ này, Lợi Tiểu Đao hẳn là có thể tự mình xử lý.
Nhìn thấy Chu Thanh Vân đã ngầm thừa nhận thông gia, sau này, ở Hải Đô ông ta không cần kiêng kỵ bất kỳ kẻ nào nữa.
“Nói chuyện với anh đấy, nghe thấy chưa hả?” Lợi Tiểu Đao thấy Dương Hiên không trả lời mình, uy hiếp thất bại, trong lòng không vui, hỏi lại lần nữa.
“Có lẽ là vì Chu U Du theo đuổi tôi, bị tôi cự tuyệt, rồi thẹn quá hóa giận, nên tìm một người dự bị là cậu xả cơn giận đấy.” Dương Hiên bình tĩnh nói, không xem Lợi Tiểu Đao ra gì.
Ninh Khuynh Thành với Trần Bá Nghiệp bị dọa một phen, bây giờ là lúc nào rồi, Dương Hiên còn dám nói mấy lời như vậy?
Đây là muốn công khai chống lại Chu gia sao?
Lợi Tiểu Đao sửng sốt, “Mày nói gì…” Lợi Tiểu Đao nghe xong, giận dữ không thôi, tên tiểu tử trước mặt không biết điều, hắn cũng sẽ không nương tay nữa.
Tay trái đặt trên vai Dương Hiên, tay phải nắm quyền, đấm thẳng về hướng mặt của Dương Hiên.
Lợi Tiếu Thiên vẫn không để ý, có Đông Thúc ở đây, sẽ không có vấn đề gì, lúc ông ta nghĩ như vậy, chợt nghe thấy…
“Ầm!”
Cơ thể Lợi Tiểu Đao thẳng tắp ngã xuống, bụp, khiến toàn bộ các bàn phía sau bị đập nát!
Chu Thanh Vân, Lợi Tiếu Thiên đập bàn đứng lên.
“Con rể!”
“Tiểu Đao!”
Chu Thanh Vân sắc mắt u ám, trong tình huống này mà Dương Hiên dám ra tay, anh rốt cuộc dựa vào cái gì?
Ở một bên, nhìn thấy tình huống này Trần Bá Nghiệp cảm thấy ớn lạnh sống lưng, đắc tội Lợi gia và Chu gia, ngày tháng sau này làm sao mà sống? Dương Hiên đánh nhau không tệ, nhưng chỉ tính Lợi gia, cũng có hơn mười cao thủ, lại cộng thêm Tiên Thiên võ giả của Chu gia, lòng tin của ông ta đối với Chu Dương, cũng bị rơi xuống đáy vực.
Cao thủ Đông Thúc đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đôi mắt khẽ nhíu lại, vốn dĩ thân thể còng xuống bỗng nhiên tỏa ra luồng ánh sáng không biết từ đâu, cơ thể hơi uốn lượn, sau đó phóng đi như đạn pháo, lao về phía Dương Hiên.
Công phu trong nháy mắt ông ta đã nhìn ra, Dương Hiên là một võ giả, Đông Thúc đánh nhau trước giờ đều dựa vào đòn hiểm độc mà thắng, bây giờ đánh lén, cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng điều khiến ông ta không ngờ tới đó là, trong một khắc đến gần Dương Hiên, người đàn ông trẻ tuổi này, đột nhiên bộc phát ra khí thế ngút trời.
Chân phải Dương Hiên nhẹ nhàng duỗi ra, Đông Thúc chao đảo rồi ngã nhào xuống đất.
Phải biết rằng, Đông Thúc chính là Tiên Thiên võ giả, bước chân cực kỳ vững chắc, tuổi nhỏ tập võ, đứng tấn một buổi chiều cũng là bình thường, nhưng vẫn dễ dàng bị Dương Hiên ngáng chân ngã.
Trong lòng Đông Thúc hoảng hốt, lập tức muốn lui ra sau.
Lại phát hiện, người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, dùng tay phải làm đao, bổ thẳng vào mặt ông ta.
Tao có một đao, có thể chém trời chém đất!
“Bốp!”
Dương Hiên cũng chẳng cần quan tâm lão già này bao nhiêu tuổi, nếu đã ra tay, thì phải chuẩn bị chống đỡ hậu quả cho tốt!
Một chiêu này của anh, trực tiếp bổ vào đỉnh đầu Đông Thúc.
Lão già môi run rẩy, kêu lên một tiếng đau đớn, hai chân thẳng tắp ngã quỳ xuống.
“Bùm bùm…”
Sàn nhà Tuyên Vân Cư nổ tung, bụi bặm cuộn lên bay tung tóe, phục vụ la hét chói tai.
Đông Thúc miệng phun ra một ngụm máu tươi, ông ta kinh hoàng nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt, da gà toàn thân nổi lên.
Ông ta có thể cảm nhận được, Dương Hiên vẫn chưa sử dụng toàn lực, chỉ bằng khí thế ngút trời vừa nãy, nếu anh muốn giết ông ta, thì sợ rằng lúc này, bản thân ông ta đã đi gặp Phật tổ rồi.
Đông Thúc thầm toan tính vô số lần, bất luận là từ góc độ hay loại thủ đoạn nào, ra tay với Dương Hiên, kết cục cũng đều giống nhau.
Ông ta phát hiện, đối mặt với Dương Hiên, ông ta đã không còn sợ hãi, mà là sự bất lực không thể tránh được, cùng với sự tuyệt vọng sâu sắc.
Trần Bá Nghiệp như sắp khóc tới nơi, hôm nay gây thù chuốc oán, sau này khó mà sống sót với Chu gia và Lợi gia.
Ninh Khuynh Thành nắm chặt bàn tay trên bàn, bởi vì chỉ có như vậy, đôi tay mới không còn run rẩy một cách rõ ràng.
Chu Thanh Vân và Lợi Tiếu Thiên sững sờ tại chỗ, vốn dĩ khí trời ấm áp, không hiểu sao, bọn họ lại cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Sức lực mà Chu Dương vừa thể hiện, khiến mấy nhân vật làm mưa làm gió của Hải Đô toàn bộ kinh hồn bạt vía!
Còn Dương Hiên người gây ra chuyện này lại ung dung thoải mái ngồi xuống, uống một tách trà ngon của Tuyên Vân Cư, tấm tắc cảm thán vài câu.
Làm xong toàn bộ, Dương Hiên hình như mới nhớ ra việc gì đó, anh lên tiếng hỏi.
“Chu U Du, cô vừa mới nói… muốn đánh gãy chân tôi thành từng đoạn hả?”