Sau khi Dương Hiên cứu chữa cho Đặng Lâm Lâm, Bàng Hưng Hoa và Hứa Nhu cũng cụp đuôi trốn phía sau, không dám gây sự nữa.
Mọi người giúp Đặng Lâm Lâm vác một phần đồ đạc, giải thích với cô chuyện vừa xảy ra, sau khi Đặng Lâm Lâm cùng Dương Hiên diễn một tiết mục khiêm tốn khách sáo cảm tạ ơn cứu mạng, mọi người lại thẳng tiến về phía ngọn núi mà Bàng Hưng Hoa chỉ phía trước.
Đặng Lâm Lâm cảm kích nhìn bóng lưng Dương Hiên, đôi mắt lấp lánh như vầng trăng khuyết.
Cơ thể cô trước giờ chưa từng ấm áp như vậy, cô tưởng chừng mình phải chết cóng trong lớp băng lạnh giá, không như lúc này, cơ thể vừa đau vừa lạnh đột nhiên lại tuôn ra một luồng khí ấm, dọc theo máu lưu thông trong kinh mạch, từng chút phá tan lồng giam lạnh giá giam cầm cô từ lúc sinh ra.
Cơ thể cô bây giờ ấm áp đến mức làm người ta say mê, cũng khiến người ta quyến luyến không rời.
"Sau khi trở về, tôi nhất định phải bảo ông tôi báo đáp anh ấy thật tử tế."
Đây chỉ là một sự việc xen giữa đường đi du lịch, Dương Hiên cũng không để ý, quên đi trong nháy mắt.
Sau khi mọi người tiếp tục lên đường, vì sảy ra sự cố bất ngờ của Đặng Lâm Lâm, mọi người cũng đi chậm lại chăm sóc phụ nữ chân yếu tay mềm, chờ đến khi thấy mục tiêu ở trước mắt, thì trời cũng đã gần tối, sắc trời cực kì xấu, giống như đột nhiên dạt tới một tấm vải màu đen, bầu trời bao trùm bởi sự u ám của mây mưa.
Vừa tới mục tiêu, mực nước biển cao, không khí càng thêm lạnh, thời tiết này nhìn cái gì cũng khốn khổ, mọi người không còn tâm trạng tận hưởng phong cảnh trước bão táp.
Ai ai cũng lo lắng, ôm lấy cánh tay run lẩy bẩy trong cơn gió rét.
Tí tách tí tách...
"Mưa rồi"
Giọt mưa rơi xuống tát vào hai gò má khiến người ta có cảm giác hơi đau, đủ thấy cơn mưa này không hề nhỏ.
Không lâu sau, bầu trời ào ào chằng chịt những giọt mưa rơi xuống, mưa tầm tã, những vũng nước lớn băn tung tóe.
"Lớp trưởng, cậu chọn chỗ quái quỷ gì vậy, không phải phải cá mập đuổi theo sau đòi ăn thịt thì lại là mưa to gió lớn, cậu muốn chúng tôi tới hoang đảo mạo hiểm sao."
Ánh mắt mọi người oán giận nhìn Bàng Hưng Hoa chạy phía trước dẫn đường.
Bàng Hưng Hoa ở trên cao, xoay người gượng cười, chỉ một hang động sau lưng nói lớn:
"Không chú ý dự báo thời tiết trên đảo là sơ sót của tôi, thành thật xin lỗi mọi người, nhưng mọi người đừng lo lắng, phía trước có một hang động, đúng lúc có thể che mưa che gió, mọi người vào đó trước đi."
Mọi người thầm chửi xui xẻo, nhưng vẫn đi vào trong, tình hình bây giờ đã như vậy rồi, có oán trách nữa cũng không có tác dụng, hơn nữa giờ mưa to gió lớn, ai cũng ướt nhẹp, nghe thấy có hang động có thể trú mưa, thì ai còn tâm trạng tính toán với Bàng Hưng Hoa nữa.
"Chờ đã..."
Mọi người chậm rãi chạy vào hang động, Dương Hiên giúp Lâm Toàn che mưa, nhưng đột nhiên lại dừng lại trước cửa hang.
Mưa ào ào xối xả, Dương Hiên nhạy bén nghe tiếng động bên trong, dường như có thể nghe thấy cát đá trên nóc động đang rung chuyển nhẹ.
Hang động này có lẽ không bao lâu nữa sẽ sụp đổ.
"Chúng ta rời khỏi đây, tìm một chỗ khác, hang động này sắp không trụ nổi nữa, nó sắp sập rồi."
Lâm Toàn lo lắng nhìn mưa bão điên cuồng ngoài trời, nhưng lòng vẫn kiên định tin tưởng Dương Hiên, dứt khoát gật đầu.
Đứng trước bước đường cùng vô vọng của sinh mệnh, cả Lâm Toàn và Tô Tô từng được thần tiên hạ phàm Dương hiên cứu giúp qua cơn sóng dữ, vậy nên đương nhiên cũng không có ý kiến gì mà cực kì tin tưởng Dương Hiên.
Ba người nhìn những người khác ở trong động, đa số đều lau chùi nước mưa trên người, không hề nghe lời Dương Hiên, số ít thì nhìn ba người Dương Hiên như đồ ngốc.
Đặc biệt là cảm thấy Dương Hiên đang cố tình kiếm chuyện, Bàng Hưng Hoa lúc nào cũng đấu không lại Dương Hiên, đã thế lần nào cũng bị làm cho đầy bụi đất, lòng đã nén giận từ lâu, nhưng sợ lại bị thực lực của Dương Hiên vả cho lần nữa, nhất thời không dám làm càn, có điều quá tam ba bận hắn không tin lần này, Dương Hiên còn có thể làm gì.
"Hang động rõ ràng khô ráo chắc chắn, sao có thể sụp chứ? có phải cậu thấy tôi chướng mắt, nên tôi làm gì cậu cũng muốn ở không đi gây sự, cố ý tìm rắc rối."
Đúng là rất khô ráo, nhưng chính vì quá khô ráo cát mới không dính hang, vậy thì sao có thể chống chọi được với bão lớn như vậy?
Dương Hiên liếc nhìn những người khác, mặt họ đều tỏ vẻ tán đồng ý kiến với Bàng Hưng Hoa.
"Tôi đã có lòng nhắc nhở, mấy người nghe hay không thì tùy."
Dương Hiên định nói thêm gì đó, chuẩn bị đưa ba người Lâm Toàn rời đi.
Dương Hiên không có chứng cứ rõ ràng để phản bác, anh dẫn mấy người Lâm Toàn nhanh chóng rời đi. Bàng Hưng Hoa đã quyết định, cảm giác dường như Dương Hiên muốn tranh giành cao thấp với hắn.
"Đừng có vội đi như vậy, hay là chúng ta cược một ván, nếu hang không sụp, sau này khi gặp nhau cậu phải gọi tôi một tiếng bố, ngược lại tôi cũng thế, cậu thấy thế nào?"
Dương Hiên dừng bước, xoay người liếc nhìn Bàng Hưng Hoa.
"Gọi bố đúng không, tôi đợi lần gặp mặt sau, có thêm đứa con là cậu."
"Cậu!"
Bàng Hưng Hoa tức giận, còn định nói gì đó, nhưng Dương Hiên đã xoay người đi vào trong mưa.
"Chờ đã, tôi đi cùng các người."
Đặng Lâm Lâm vốn nhiều bệnh cơ thể yếu ớt, giữa đường lại phát bệnh, cộng thêm trận mưa lớn vừa nãy, khó khắn lắm sắc mặt mới tốt lên, giờ lại phờ phạc trắng bệch như sắp ngất xỉu.
"Mưa lớn như vậy, Lâm Lâm cô vừa mới khỏi bệnh, không nên đi thì hơn." Một người có lòng lên tiếng nhắc nhở Đặng Lâm Lâm tình hình bên ngoài, hy vọng cô đừng lấy bản thân ra làm trò đùa.
Dù Dương Hiên có lợi hại cỡ nào, biết chút y thuật, thì cũng không phải chuyện gì cũng biết? Chuyện gì cũng am hiểu? Không nên không nhìn nhận sự tiến bộ của người khác nhưng dù có rửa mắt nhìn thì ba năm cũng không thể biến thành một nhân tài toàn diện như vậy chứ?
"Cảm ơn anh, nhưng tôi tin Dương Hiên phán đoán chính xác, nếu mọi người tin tưởng, cũng đi cùng chúng tôi tìm hang động khác đi."
Mọi người nhìn nhau, có chút do dự, nhưng nhìn tình hình núi rừng hỗn loạn bên ngoài, cây cối đổ ầm ầm, bỗng chốc lại kiên định bước chân, cuối cùng vẫn quyết định ở lại.
Dương Hiên không nói gì, lặng lẽ dùng chút linh khí nhợt nhạt của mình bao phủ lấy ba người phụ nữ, ngăn cách phần lớn mưa gió, giúp họ bớt phần nào sức gió thổi, nhưng lại không để ai nhận ra.
Mấy người Dương Hiên nắm tay, dìu nhau đi được một lúc, trời đã tối om, nhưng vẫn chưa tìm thấy nơi có thể che mưa che gió.
Mấy người họ đều không kìm được lo lắng, dù vậy nhưng vì hoảng loạn nên không hề phát hiện bản thân lạnh cỡ nào khi bị ngấm mưa, tầm nhìn đen kịt, mưa điên cuồng xối xả, âm thanh như tiếng ma quỷ đang kêu gào, mưa vẫn không hề ngớt, dưới cơn mưa bức bách, bỗng dưng khiến người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi.
"Mấy người đợi ở đây trước đi, chờ tôi một lát."
Dương Hiên bước chân ngập ngừng, nhìn mấy cây đại thụ sừng sững, thông báo cho mấy người Lâm Toàn một tiếng, thân hình khẽ động, lấy tay làm dao, ầm ầm mấy tiếng, chừng mười cây đại thụ đổ xuống.
Mấy người Lâm Toàn không hiểu vì sao, mơ hồ trong tầm nhìn, chỉ có thể thỉnh thoảng bắt được bóng hình Dương Hiên.
Dương Hiên chân tay không ngừng nghỉ, giơ tay chém xuống mấy phát, vót nhọn một đầu cây đại thụ, vứt bỏ từng khúc cây, đạp đổ một cây đại thụ như bay.