Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả Vương Bất Đổng cũng không biết nhốt họ ở đâu?

Vương Lâm Lập là bị ai giết chết?

Hàng loạt nghi vấn quanh quẩn trong đầu của Dương Hiên, sân vườn của Vương gia rất lớn, Dương Hiên mờ mịt nhìn quanh, hốc mắt đỏ ửng.

Anh tìm kiếm ở từng gian phòng nhưng đều không tìm được, thời gian trôi qua từng phút từng giây, trái tim của Dương Hiên cũng chìm xuống vực sâu.

Mấy tên võ giả của Vương gia, nhìn thấy Dương Hiên nét mặt đều giống như nhìn thấy quỷ, nhanh chóng co chân bỏ chạy, không chút do dự.

Dương Hiên nắm lấy cổ áo một tên xui xẻo, nghiêm giọng hỏi: “Hai người bị bắt đến đang ở đâu?”

“Ở trong gian phòng phía tây...”

Gian phòng phía tây là căn phòng mà Vương Lâm Lập đã chết.

“Không đúng...”

“Á...”

Dương Hiên xách cổ hắn ném đi, tên xui xẻo liền trực tiếp bay thẳng ra khỏi sân.

Bình tĩnh lại một chút, nhất định sẽ có dấu vết gì đó, đã giết chết Vương Lâm Lập, vậy chắc chắn đã xảy ra giằng co tranh chấp..

Quan sát dao đã đâm từ phía sau, Vương Lâm Lập nằm ở chính diện, không hề xảy ra phản kháng.

Đối phó Vương Lâm Lập, còn cần dùng thủ đoạn đánh úp, những người đó chắc không có tu vi gì.

Lẽ nào là hai người Lâm Nhã và Tần Bàn Nhược đã giải quyết Vương Lâm Lập rồi chăng?

Dương Hiên thầm suy đoán, lập tức phủ định khả năng này.

“Không thể nào, Lâm Nhã không có gan đó, Tần Bàn Nhược là một đại minh tinh, ngay cả dao cũng cầm không chắc, cũng không có khả năng.”

Bỗng nhiên, trong đầu Dương Hiên hiện lên một vầng sáng.

“Người canh giữ hai người bọn họ, hẵn là Ninh Khuynh Thành? Nếu như vậy, tại sao Ninh Khuynh Thành phải giết Vương Lâm Lập?”

Nghĩ đến khả năng này, trong đầu Dương Hiên chứa đầy hoài nghi.

Dương Hiên đi qua sân nhỏ và hòn non bộ, trực tiếp tạt ngang qua sân trong của Vương gia.

Con ngươi chợt co rút lại, anh phát hiện trên mặt đất có vài dấu chân.

Ngồi xổm xuống sờ thử, phát hiện ba dấu lớn nhỏ khác nhau, nhưng đều là dấu chân của phụ nữ.

“Lẽ nào thật sự là Ninh Khuynh Thành đã đưa họ tháo chạy rồi?”

Mặc dù dấu chân rất nhạt, nhưng Dương Hiên đã là tu sĩ Trúc Cơ, một dấu chân bé tí, vết tích bụi cỏ bị người khác đi qua, anh đều có thể nhận ra ngay từ đầu.

Lo lắng trong lòng Dương Hiên dần buông xuống, thứ nhất, tần suất của dấu chân trông có vẻ là đi rất nhanh, không giống bị Ninh Khuynh Thành ‘cưỡng ép’.

Thứ hai, Ninh Khuynh Thành cũng là phụ nữ không có chút tu vi nào, cho dù là cô ta muốn dùng Lâm Nhã và Tần Bàn Nhược, để làm giao dịch gì đó với anh, Dương Hiên cũng có thể thản nhiên mà xử lý.

Đường đi không dài, chớp mắt Dương Hiên đã nhìn thấy Ninh Khuynh Thành ở ngoài một hang động.

“Quả nhiên là cô...” Dương Hiên mỉm cười, chỉ vào hang động: “Hai ngươi họ đang ở bên trong đúng không?”

“Đúng.” Ninh Khuynh Thành bình tĩnh nhìn Dương Hiên, khuôn mặt không hề sợ hãi.

Dương Hiên tò mò hỏi: “Tôi rất muốn biết, cô giúp bọn họ là có mục đích gì?”

Ninh Khuynh Thành thờ ơ liếc nhìn Dương Hiên: “Không phải tôi đang giúp họ, tôi chỉ là giúp chính mình...” Dừng lại một chút, Ninh Khuynh Thành tiếp tục nói: “Làm một cuộc giao dịch đi, thế nào?”

“Cô muốn gì?” Dương Hiên không đồng ý ngay, bây giờ, thật ra tất cả đều nắm trong tay anh, Ninh Khuynh Thành đoán chừng cũng biết điểm này, nên không cần dùng cách lấy Lâm Nhã uy hiếp anh.

“Nếu cô muốn báo thù những người ở Hải Đô, tôi khuyên cô nên quên chuyện này đi, để tránh tự rước lấy nhục.”

Dương Hiên bây giờ có thể đứng ở đây, chứng tỏ hai gia tộc ẩn dật Vương gia và Viên gia đều không đối phó được anh đúng không?

Càng huống hồ một người phụ nữ trói gà không chặt như cô ta?

Dương Hiên tin rằng, với đầu óc của Ninh Khuynh Thành, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.

“Đưa tôi ra ngoài...”

Cuối cùng, sau khi Ninh Khuynh Thành do dự rất lâu, cô cũng đã nói ra câu trả lời của mình.

“Được.”

“Tôi sẽ tự thú, cho tôi thời gian một tháng.”

“Được.” Mí mắt của Dương Hiên cúi xuống, trả lời không chút do dự.

“Cuối cùng, tôi hi vọng bản thân sẽ không bị hình phạt tử hình...” Dương Hiên nhíu mày, anh nhìn người phụ nữ này.

Cô ta vốn có đôi môi đỏ mộng, giờ phút này hơi nhợt nhạt, sợ tóc buông xõa rối mù, hàng mi nhẹ run, trong ánh mắt có vài giọt lệ, không biết là hối hận, hay là có nhân tố khác.

“Anh có thể đồng ý không?”

Dương Hiên thở dài một hơi.

“Tôi sẽ cố gắng.”

Chuyện tiếp theo vốn dĩ là do Ngọa Long xử lý, Dương Hiên sẽ không nhúng tay vào, vì thế anh không thể bảo đảm với Ninh Khuynh Thành.

“Nếu không thể, tôi sẽ giết hai người phụ nữ kia!” Ninh Khuynh Thành giả vờ tàn nhẫn nói.

Dương Hiên lắc đầu: “Vụ án của Bạch gia, cần lời khai báo rõ ràng, tội danh của cô lớn cở nào, cần phải xem mức độ tham gia vào cả quá trình sự việc.”

“Bây giờ tôi không ra tay với cô, là muốn cô tin tôi, tôi từng nói sẽ cố gắng hết sức, thì sẽ cố hết sức.”

“Hơn nữa, cô chỉ có thể tin tưởng tôi.”

Ninh Khuynh Thành cắn môi không nói gì, sau đó yên lặng nhường đường.

Dương Hiên đi vào hang động, liền có một bóng người bổ nhào tới.

“Anh rể...”

Lâm Nhã giống như một con gấu bám trên người anh, tay của Dương Hiên nhất thời không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng, trong ánh mắt trêu đùa của Tần Bàn Nhược, Dương Hiện lúng túng vỗ vào lưng mềm yếu của Lâm Nhã.

“Không sao rồi.”

“Hu hu hu...”

Thần kinh căng thẳng của Lâm Nhã cuối cùng cũng được thả lỏng, vừa nước mũi vừa nước mắt chảy dài.

Dương Hiên để cô khóc tùy ý, nhìn sang Tần Bàn Nhược: “Chuyện cô biến mất đã gây náo loạn rất lớn, sau khi trở về cứ nói mình đi du lịch.”

“Dễ dàng bỏ qua cho đám bắt cóc như vậy sao?” Tần Bàn Nhược vừa nghe vậy thì không vui lắm.

“Lần này cô bị bắt cóc, thật ra cũng là bị tôi liên lụy, trở về tôi sẽ đền bù thật xứng đáng cho cô.” Dương Hiên nói lời xin lỗi.

Dương Hiên đã như vậy, Tần Bàn Nhược còn nói gì được nữa, cũng không thể tỏ ra quá nhỏ mọn.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Lâm Nhã ngẩng đầu, nhìn thấy trên bả vai Dương Hiên toàn những vết nước, sắc mặt liền đỏ bừng.

Sau đó, lại tỉ mỉ đánh giá nửa người trên của Dương Hiên.

Cơ hội như vậy, cũng không nhiều.

Tần Bàn Nhược đưa ánh mắt hoài nghĩ lướt qua lướt lại trên cơ thể hai người này.

Rõ ràng gọi là anh rể, nhưng lại dùng ánh mắt nhìn người yêu... có gì đó mờ ám, hai người này thích làm diễn viên à?

Tần Bàn Nhược cứ chăm chú nhìn hai người, cho đến khi Dương Hiên ngượng ngùng, Lâm Nhã càng cúi thấp đầu, ngay cả tai cũng ửng đỏ.

Tần Bàn Nhược tức giận nói: “Đi thôi!”

Vương gia, ngoài trừ Vương Bất Đổng và Vương Lâm Lập đã chết, những người còn lại chỉ bị Dương Hiên phế đi tu vi.

Mặc dù Viên gia không ai chết, nhưng hai đại cao thủ của Viên gia đều tổn thương nguyên khí nặng nề.

Với tiến độ tu vi của Viên Hoằng Nghị, ít nhất là phải tu dưỡng hai mươi năm nữa mới có thể hồi phục đến trình độ như bây giờ. Lúc này những người này cũng đã biết tu vi của Dương Hiên, e là không dám chủ động trêu chọc.

Ninh Khuynh Thành vẫn luôn đi theo bọn họ, Dương Hiên trực tiếp dùng vài bùa chú cường lực, phá hủy cấm chế của gia tộc ở ẩn Vương gia.

Loại chuyện diệt cỏ phải diệt tận gốc này, Dương Hiên cũng chẳng thèm làm.

Đến hôm nay lực lượng chính của Vương gia đều bị phế, cho dù là công ty bảo an của mình, cũng có sức để đấu một trận, không cần phải kiêng nể.

Với ý nghĩ như vậy, mấy người Dương Hiên bước lên máy bay trở về Lĩnh Nam.

Ninh Khuynh Thành bây giờ là tội phạm, Dương Hiên cố ý tìm Hình Minh thông qua mối quan hệ, mới thuận lợi vượt qua kiểm tra an ninh.

“Cậu đừng để bị mỹ nhân kế của cô ta lừa đó.”

Dương Hiên nghĩ đến lời nói đùa của Hình Minh, tự chế giễu mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK