Sau khi mọi người ngồi lại với nhau, Dương Hiên hỏi: "Việc thăm dò thế nào rồi?"
Vu Cấm suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:"Chúng tôi phát hiện ra họ đích thực là có một cao thủ rất mạnh. Còn có một cao thủ trong số ba cao thủ kia thực lực không bằng người đó và cũng kém hơn chúng tôi một chút. Khi chúng tôi chiến đấu với ba người đó, thực sự phát hiện ra ánh mắt của họ có ánh sáng xanh. Dựa vào điều này, có thể suy ra rằng hắn ta đến từ tộc Kim Lang. "
Khi nghe những lời này Dương Hiên liền gật đầu: "Tôi đã giải quyết một trong ba người rồi, giờ chỉ còn lại hai người. Tiếp theo đây chúng ta sẽ tìm cách giải quyết hai người đó thì chúng ta mới có thể đánh bại được Bạch Sùng Nghĩa."
"Từ chỗ này có thể suy ra được chắc chắn Lưu Khoa đang nói dối. Cho dù trúng độc, hắn cũng vẫn chưa hoàn toàn khuất phục trước chúng ta, mà vẫn đang cố gắng hãm hại chúng ta." Khi Vu Cấm nói, trên mặt ông tràn đầy sự tức giận.
“Lẽ nào hắn đã giải được độc dược của chú?” Dương Hiên nói.
Vu Cấm khá tin tưởng vào độc dược của mình, ông lập tức nói: "Hoàn toàn không thể, bọn họ tuyệt đối không thể giải độc."
“Có một khả năng khác, đó là hắn đã sao chép được thuốc giải.” Mị Nương nhẹ nhàng nói ra khả năng này.
Vu Cấm trầm ngâm suy nghĩ, về lý thuyết, tình huống này hoàn toàn có thể xảy ra: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
"Nếu chúng ta muốn đánh bại Bạch Sùng Nghĩa, chúng ta phải làm hai việc. Một là phải làm cho ba người Hồ Nhất Phu đoàn kết lại với nhau, cùng chiến đấu chống lại Bạch Sùng Nghĩa. Hai là loại bỏ hai cao thủ bình thường còn lại bên cạnh Bạch Sùng Nghĩa."
Vu Cấm nghe Dương Hiên nói vậy, trong lòng đột nhiên hiểu ra: "Cậu đang muốn tất cả mọi người cùng vây đánh họ, dựa vào lợi thế về quân số để giải quyết bọn họ.”
Dương Hiên gật đầu: "Hiện giờ chỉ có cách này, không có cách nào khác tốt hơn nữa. Không thể để Hình Minh đích thân tới đó, vết thương của Hình Minhvẫn chưa lành."
Vu Cấm hiểu ý anh và đắm chìm trong sự suy tư.
"Nếu đã chốt phương án này, chúng ta sẽ chia thành hai nhóm. Nhiệm vụ của chú và Băng Long là xử lý gọn hai tên bên cạnh Bạch Sùng Nghĩa. Tôivới Mị Nương sẽ giải quyết vài chuyện liên quan đến Lưu Khoa và Hồ Nhất Phu.” Dương Hiên nói ra dự tính trong lòng mình.
Vu Cấm gật đầu tỏ vẻ hiểu ý anh.
Ngày hôm sau, Dương Hiên đưa Mị Nương đến nơi Lưu Khoa sống, hai người họ bước vào phòng dưới sự chào đón nồng nhiệt của Lưu Khoa. Lưu Khoa tỏ ra rất nhiệt tình, không hề có biểu hiện lơ là.
“Lưu tiên sinh, dạo này anh vẫn ổn chứ.” Dương Hiên vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt hèn hạ.
“Vẫn ổn, có được thuốc giải mà anh cung cấp, chất độc trong cơ thể tôi đã không phát tác nữa.” Lưu Khoa nói xong liền bất giác liếc nhìn anh.
Mị Nương đưa tay nhéo Dương Hiên một cái. Anh hiểu ngay rằng Lưu Khoa đang nói dối.
"Thật sao? Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không cần phải vòng vo nữa. Tôi biết anh đã tìm được cách giải độc, nhưng muốn có được thuốc giải, vẫn cần một thời gian nữa phải không.” Dương Hiên cười tủm tỉm nói.
Vẻ mặt Lưu Khoa hơi thay đổi, sau đó lập tức bình thường trở lại: "Tiên sinh, tôi làm sao có được thuốc giải chứ, anh nói đùa rồi."
"Anh hãy thành thật một chút đi. Nếu như không phải vì như vậy thì anh không đời nào nói dối tôi. Tôi nói rõ cho anh biết, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không cung cấp thuốc giải cho anh nữa. Nếu như anh có thể kiếm được thuốc giải thì anh có thể sống tiếp, nếu không thì đi chết đi.” Dương Hiên nói xong liền đứng dậy định rời khỏi đó.
Đột nhiên Lưu Khoa đứng lên, lớn tiếng nói: "Tiên sinh, nếu như anh đã biết chuyện, tôi cũng không cần phải giấu giếmnữa. Nếu như tôi đã không thể lấy được thuốc giải từ chỗ anh thì anh cũng không cần phải đi khỏi đây nữa."
Hắn nói xong liền phất tay, đám vệ sĩ bên ngoài lập tức vây quanh hai người, đồng thời chuẩn bị nghênh chiến.
Dương Hiên nói không sai, Lưu Khoa đã tìm ra cách giải độc, nhưng vẫn còn thiếu một thứ, có một loại thực vật mà đội ngũ của hắn vẫn chưa phân tích được.
“Nếu mày cho tao thuốc giải, tao sẽ thả mày đi, nếu không thì chết ở đây đi.” Lưu Khoa lạnh lùng nói.
Dương Hiên mỉm cười, không hề tỏ ra sợ hãi: "Tao sẽ không đưa thuốc giải cho mày, nếu như mày chắc chắn có thể giết được tao thì cứ ra tay đi. Mày là một người thông minh, mày nghĩ chúng tao sẽ đến đây chỉ với hai người thôi sao?”
Lưu Khoa lập tức dừng lại, hắn biết thực lực của Dương Hiên, nếu như có những người khác nữa, bọn họ sẽ không bao giờ có thể giữ được Dương Hiên: "Giao thuốc giải ra đây rồi tao thả mày đi. Nếu không lấy ra, dù chết tao cũng sẽ giữ mày ở lại đây."
Dương Hiên đột nhiên cười một tiếng và lạnh lùng nói: "Nếu có khả năng, mày có thể thử xem."
Vừa dứt lời, Lưu Khoa liền sững sờ, không biết phải làm gì tiếp theo.
Một lúc sau, Lưu Khoa đột nhiên ngồi xuống đất, thất vọng nói: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Cứ nói thẳng ra đi, hôm nay anh đến không thể chỉ vì muốn nói với tôi những thứ này.”
Dương Hiên cũng rất căng thẳng, bởi vì bên ngoài căn bản là không có người hỗ trợ, mà chỉ có hai người bọn họ.
"Lưu tiên sinh rất thông minh. Từ hôm nay anh phải nghe lệnh của tôi. Độc tính của anh còn ba ngày nữa mới phát tác. Trong vòng ba ngày, anh phải phối hợp với tôi để giải quyết Bạch Sùng Nghĩa. Tôi nhắc nhở anh một câu, chỉ cần anh không nghe lời thì anh có thể đi chết được rồi đấy.” Dương Hiên nói rất chắc chắn, không chút lưu tình.
Lưu Khoa bất lực gật đầu: "Tôi đồng ý với điều kiện của anh, đến lúc đó nhất định sẽ giúp anh.”
Dương Hiên khẽ cười, lạnh lùng nhìn hắn, rồi anh cùng Mị Nương rời khỏi đó.
Sau khi đi ra ngoài, Dương Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như Lưu Khoa thật sự ra tay, hai người sẽ bị mắc ở đó. Sau đó, họ quay đầu về nơi Hồ Nhất Phu ở, vừa đến cửa đã cảm thấy có gì đó không ổn.
“Em tìm chỗ trốn đi, anh vào trong xem một chút.” Dương Hiên nói xong, liền xông vào trong biệt thự.
Sau khi bước vào, anh phát hiện trong biệt thự có rất nhiều vệ sĩ, đa số đều là vệ sĩ của Hồ Nhất Phu: "Họ đã bị tấn công."
Khi lên đến tầng hai, anh nghe thấy âm thanh từ trên cao vọng xuống liền dừng lại, sau đó lặng lẽ đến nơi phát ra âm thanh đó, quan sát thật kỹ.
“Hồ Nhất Phu, mau đầu hàng đi. Các người không phải là đối thủ của tôi.” Hai cao thủ còn lại bên cạnh Bạch Sùng Nghĩa đều ở đây, một người đang lên tiếng.
“Đừng có nằm mơ, dù có chết tôi cũng không ra đâu.” Giọng điệu của Hồ Nhất Phu rất cứng cỏi, mặc dù biết khả năng sống sót khó có thể xảy ra, nhưng ông ta cũng không nhượng bộ.
Dương Hiên biết rằng đây là cơ hội hoàn hảo để giải quyết hai người họ, anh lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Vu Cấm, yêu cầu họ nhanh chóng qua đây. Anh biết thực lực của mình, cho dù có thêm Hồ Nhất Phu, anh cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
"Hồ Nhất Phu, đừng kháng cự nữa. Bộ trưởng coi ông như một nam tử hán, bảo chúng tôi tha cho ông một mạng. Nếu ông tiếp tục ngoan cố, chúng tôi cũng sẽ không khách sáo nữa." Giọng điệu của người này nói rất cứng rắn, trong mắt hắn, sự sống chết của Hồ Nhất Phu chẳng có ý nghĩa gì.