Lúc trước, có lẽ những người này sẽ nghi ngờ Ngụy Ngư Nặc vì thân phận của cô.
Nhưng bây giờ, trưởng lão của tông phái dẫn đầu để thẩm vấn Ngụy Ngư Nặc.
Lúc này không thừa cơ hội hãm hại thì còn phải đợi đến lúc nào nữa?
Nhiều đệ tử của Côn tông và Kiếm tông bất mãn với việc Ngụy Ngư Nặc vẫn luôn chiếm dụng rất nhiều tài nguyên của Hiên Viên Tông.
Bây giờ, tất cả họ đều cùng trút giận.
Tất nhiên, họ cũng ghi hận với Dương Hiên.
Những lời nói ra, câu sau khó nghe hơn câu trước.
Ngụy Ngư Nặc cúi đầu, bây giờ mọi người không nhìn rõ được vẻ mặt của cô, ánh mắt của Dương Hiên khẽ lướt qua gương mặt của những người này.
Anh ghi nhớ từng gương mặt đầy vẻ thù địch vào lòng.
Có lẽ Ngụy Ngư Nặc không quan tâm, hoặc cô không có suy nghĩ muốn dạy dỗ những tên lắm mồm này, cũng có thể bây giờ Ngụy Ngư Nặc chỉ muốn lấy đại trận pháp Khốn Tiên ra để cứu bố mình về thôi.
Nhưng Dương Hiên không nghĩ được nhiều như cô, một khi người ta đã đụng chạm đến tôi, thì dù có xa cỡ nào tôi cũng sẽ trừng trị người đó.
Mọi người chú ý đến ánh mắt của Dương Hiên, trong thâm tâm cực kì khinh bỉ anh, một tên đệ tử mới mà cũng dám nhìn họ bằng ánh mắt này sao? Bắt được một tên Tặc Đao Nhân thì tưởng mình bất khả chiến bại à?
Ha ha, đúng là nực cười, trong lòng những người này ít nhiều gì cũng đã nghe nói chuyện lần trước, trong thâm tâm của họ, những tu sĩ như Dương Hiên cùng lắm cũng chỉ làm mấy chuyện trợ giúp cho người khác mà thôi.
Tặc Đạo Nhân đó ngay cả Nhan sư tỷ cũng bị vây bắt thì ứng phó với Dương Hiên chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Một hồi lâu sau, những âm thanh này mới dần dần nhỏ lại.
Lúc này Ngụy Ngư Nặc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng kiên định, cô không chút sợ hãi nhìn Thành Nguyên Đệ, giọng điệu chân thành đáng tin.
“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện này, tôi chỉ muốn cứu bố tôi ra thôi.”
Thành Nguyên Đệ cười mỉa mai, nhấc cây gậy lên, rồi gõ xuống đất.
“Trưởng lão chúng ta đều có cùng một ý kiến.”
Ánh mắt ông ta trở nên sắc bén: “Không đồng ý!”
Thiền Dư khẽ lắc đầu, cho dù hiện giờ anh ta là đại sư huynh của các đệ tử, nhưng một khi trưởng lão đã quyết định chuyện gì, anh ta cũng không thể nào can thiệp vào được.
Trong lòng Thiền Dư khẽ giễu cợt, thế thì hôm nay họ gọi mình đến để làm gì chứ? Thăm dò Ngụy Ngư Nặc sao?
Vừa nghĩ như vậy anh ta đã nghe Ngụy Ngư Nặc nói.
“Trước lúc lâm chung sư phụ đã truyền lại trận pháp Khốn Tiên cho tôi, ông ấy nói tôi có quyền sử dụng nó.” Giọng nói của Ngụy Ngư Nặc không hề dao động.
Cô thầm hít sâu một hơi, nếu đã quyết định rồi thì không thể lùi bước được nữa.
“Ha ha ha…” Nghe Ngụy Ngư Nặc nói vậy, Thành Nguyên Đệ cười lớn, giọng điệu lạnh lùng: “Đúng là nực cười, ngay cả Đạo tông cũng thuộc về Hiên Viên Tông ta đây, dù sư phụ cô có truyền lại đại trận pháp Khốn Tiên cho cô thì bọn ta sẽ không có quyền sử dụng sao? Cô nên biết ban đầu sư phụ cô đã nhận không ít lợi lộc từ Hiên Viên Tông ta đâu!”
“Trận pháp Khốn Tiên đưa cho các người cũng không có tác dụng.”
Ngụy Ngư Nặc đang nói thật, đại trận pháp Khốn Tiên chỉ có tác dụng khi nằm trong tay người biết về trận pháp, nếu người của tông phái khác cầm nó trong tay thì không khác gì một bức tranh vẽ của trẻ con.
“Nhưng cũng không thể đưa cho Hiêu!” Thành Nguyên Đệ cười gằn một tiếng.
“Tôi đã nói rồi, tôi có cách, sau khi cứu bố tôi ra, ta sẽ phá hủy nó.”
“Tôi không thể tin cô, trừ phi…”
Nói đến đây, Thành Nguyên Đệ nở nụ cười ẩn ý sâu xa.
Ngụy Ngư Nặc nhíu mày: “Trừ phi cái gì?”
Thành Nguyên Đệ dường như chỉ đợi câu này, ông ta đứng lên: “Tôi cũng không muốn quanh co trước mặt các đệ tử.”
Ông ta giơ ngón tay lên chỉ vào mặt Ngụy Ngư Nặc.
“Nếu thất bại, trận pháp Khốn Tiên rơi vào tay Hiêu, Đạo tông các người cũng không chắc có thể tồn tại được đâu. Đến lúc đó, tông chủ sẽ…”
“Loại bỏ Đạo tông!”
Ông ta nói từng chữ từng chữ, khí thế hùng hổ xen lẫn ác ý không hề che giấu.
Thiền Dư nhíu mày, muốn nói giúp Ngụy Ngư Nặc vài câu, ánh mắt vô thức nhìn sang đối phương.
Hướng Tử Mặc một tay xoa cằm nhìn Thiền Dư đầy ý giễu cợt.
Thiền Dư khẽ giật mình kinh ngạc, bây giờ nếu mình nói giúp Ngụy Ngư Nặc, Hướng Tử Mặc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, chà đạp mình trước mặt Thành Nguyên Đệ.
Bởi vậy chỉ trong một tích tắc anh ta đã đưa ra quyết định, thu lại những lời anh ta định nói.
Ở bên kia, Nhan Sơ Nhu suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến mọi người trong Văn tông của mình, sau khi cân nhắc, cô ấy nhìn Ngụy Ngư Nặc với thái độ thành thật xin lỗi.
Một hồi lâu sau,các đệ tử mới phản ứng lại.
Họ ngẩn người ra, hoàn toàn không ngờ Thành Nguyên Đệ sẽ nói những lời như vậy.
Lúc này những người đầu óc nhanh nhạy đều liên tưởng đến thái độ thay đổi bất chợt của Thành Nguyên Đệ, mỗi câu nói hình như đều làm nền cho câu sau.
Đến cuối mới nói ra những lời gây chấn động.
Loại bỏ Đạo tông… Đây là muốn thay máu toàn bộ Hiên Viên Tông sao? Lẽ nào đây mới là mục đích của hội trưởng lão?
Lúc Ngụy Ngư Nặc nghe vậy, thân thể cô hơi run rẩy, run lên rất khẽ, có lẽ chỉ có Dương Hiên đang đứng cạnh cô mới nhận ra.
Dương Hiên kìm nén sự bất mãn trong lòng xuống, nhìn Ngụy Ngư Nặc.
Trong lòng cô chắc chắn rất rối bời, một bên là người bố vẫn chưa chết, một bên là di sản sư phụ để lại.
Đời người luôn phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn, bây giờ Dương Hiên dường như có thể cảm nhận được Ngụy Ngư Nặc đang đứng giữa ngã ba.
Mà cái ngã ba này không có cái nào là thiên đường, bước qua nó đều là đường đến địa ngục!
vBầu không khí trong đại sảnh Hiên Viên Tông rơi vào yên tĩnh, dường như bị đè ép bởi một sức mạnh vô hình nào đấy.
Lúc này mọi người đều không dám thở mạnh, họ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Ngụy Ngư Nặc.
Cuối cùng Ngụy Ngư Nặc thở dài.
Cô nhìn thẳng vào Thành Nguyên Đệ dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
“Như ý nguyện của ông, nếu đại trận Khốn Tiên rơi vào Hiêu, tôi…”
“Ông toàn quyền xử lý Đạo tông.”
Đôi vai gầy của Ngụy Ngư Nặc như bị một ngọn núi lớn đè xuống, đến nỗi cô khẽ lùi về sau hai bước.
Thành Nguyên Đệ nở nụ cười, mấy trưởng lão đang thầm quan sát cũng cười theo.
Từ đầu đến cuối gương mặt Ngụy Ngư Nặc không có bất kỳ xúc cảm nào.
Giây tiếp theo, cô cảm nhận được một bàn tay nhẹ đặt trên lưng cô.
Ấm áp mà mang lại sức mạnh, đôi môi cô khẽ cử động, rất muốn trách cứ Dương Hiên vài câu.
Tình hình như vậy còn làm ra động tác thế này, chẳng phải đang chứng mình những tin đồn đó là thật sao?
Khẽ há miệng, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói được gì.
Quấn quýt, xúc động, cảm kích, mọi cảm xúc đều đang chiếm lấy cô.
Lúc này cô nghe Dương Hiên nói.
“Thành trưởng lão, Đạo tông không chỉ có một mình sư tỷ của tôi, dù sư tỷ tôi có làm chuyện gì vi phạm nghiêm trọng ý kiến của hội trưởng lão, thì ông cũng không thể loại bỏ Đạo tông chứ!”
Dương Hiên vừa dứt lời, những người ở đó càng kinh ngạc, không phải vì những lời Dương Hiên nói, mà là vì thân phận của anh.
Dương Hiên chỉ mới trở thành đệ tử của Hiên Viên Tông chưa đến hai tháng, theo quy định trong tông phái, không được phép làm trái lời trưởng lão, hơn nữa phải cúi đầu hành lễ trước khi nói...