“Tiếp theo, chúng ta nên giải quyết chuyện gia tộc Tây Môn, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này không?”, Trương Hạo hỏi.
Dương Hiên bật cười: "Chuyện này tôi đã sắp xếp xong rồi, chúng ta sẽ tiến hành phương pháp trong ngoài cùng nhau phối hợp, khiến cho gia tộc Tây Môn sụp đổ trong thời gian ngắn. Đến lúc đó, muốn không thỏa hiệp cũng khó".
Những thứ đó anh đều nhờ cậy vào Công Tôn Minh, đã phát triển ở đây lâu như vậy, cũng đến lúc phải lấy ra biểu diễn rồi.
“Đúng rồi, vẫn còn một chuyện nữa, ông đến Ngọa Long đưa Mị Nương trở lại đây, cô ấy vẫn còn tác dụng rất lớn. Hãy liên hệ với Andrew, để ông ta hợp tác với gia tộc Bắc Minh, bọn họ sẽ cung cấp nguyên liệu, còn gia tộc Bắc Minh sẽ phụ trách việc tiêu thụ, hai bên cùng nhau phát triển”, Dương Hiên suy nghĩ một lát, liền thu xếp mọi việc đã lên kế hoạch trước đó.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh có một tin nhắn gửi đến, bên trong chỉ có một câu: "Burst gặp nguy hiểm, cần giúp đỡ”.
Câu này khiến Dương Hiên sững sờ, với thực lực của bọn họ thì sẽ không thể nào gặp chuyện được. Vừa định hỏi tiếp thì có một tin nhắn ghi địa chỉ gửi đến, địa chỉ này rất gần đây.
Sắc mặt Dương Hiên hơi thay đổi, anh vội vàng nói: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, ông hãy sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện đi, còn cả chuyện gia tộc Bắc Minh nữa. Nếu như không xảy ra điều gì bất ngờ, thì rất nhanh sẽ về thôi”.
“Cậu muốn đi đâu?”, Trương Hạo không định để Dương Hiên đi một mình, như vậy khiến ông ta không yên tâm.
"Không được, ông không thể rời đi. Chuyện của gia tộc Bắc Minh còn chưa quyết định xong, nếu như rời đi thì rất có khả năng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn. Tốt hơn hết ông vẫn nên ở lại chỗ này đi, như vậy tôi cũng yên tâm hơn”, dứt lời, anh cũng không quan tâm Trương Hạo có đồng ý hay không, anh liền rời khỏi đó.
Sau vài giờ lái xe, anh đã đến ngôi làng nhỏ trong núi được hiển thị ở trong địa chỉ, làng Hồng Sơn. Đường ở đây rất gồ ghề, ô tô không thể di chuyển và cũng không dễ chạy. Trong tình huống bất lực như vậy chỉ có thể đi bộ, tốc độ khá chậm, phải mất thêm vài giờ đi bộ mới có thể đến làng Hồng Sơn.
Phía sau ngôi làng là một ngọn đồi phủ đầy cây phong, vào mùa thu ngọn đồi chuyển sang màu đỏ, do đó ngôi làng này được gọi là làng Hồng Sơn.
Trong địa chỉ không phải là nhắc đến ngọn đồi làng Hồng Sơn này, mà là phía sau ngọn núi Hồng Sơn, anh không đi vào trong thôn, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì, bị đối phương phát hiện, anh đi từ đường phụ xuyên qua khu rừng cây, đến chân núi Hồng Sơn.
Nhìn những ngọn núi khổng lồ, cảm thấy hơi bất lực, ngọn núi lớn và rừng cây rậm rạp như vậy làm sao tìm được đám người Burst đây. Trong lúc tuyệt vọng, chỉ có thể đi vòng vèo tìm kiếm men theo đường núi. Tìm kiếm một giờ đồng hồ, anh dừng lại: “Không thể tìm như vậy được, cho dù có tìm được, thì sợ rằng Burst cũng không thể sống được nữa”.
Ngay lúc này, có một cú điện thoại gọi đến: “Lão đại, anh đến đâu rồi?”
“Tôi đã đến Hồng Sơn rồi, ngọn núi lớn như vậy, làm sao có thể tìm được vị trí của đám người Burst?”, Là Tắc Kè Hoa gọi đến, Dương Hiên tranh thủ hỏi.
"Tôi cũng không biết họ ở đâu, tôi gọi điện là muốn nói với anh rằng không phải thế lực trong nước đối phó với người của Burst, mà là một thế lực ở nước ngoài. Cụ thể là ai thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng có thể chắc chắn một điều, thế lực của bọn họ rất mạnh, lần này đến khoảng mấy chục người, hơn nữa còn là những cao thủ có sức mạnh tương đương với Burst”, Tắc Kè Hoa sợ Dương Hiên gặp chuyện nguy hiểm nên đặc biệt nhắc nhở anh.
“Tôi biết rồi, còn có tin tức gì khác không?”, Trong mắt Dương Hiên, đám người này không được coi là cao thủ, bởi vì bây giờ anh đã không còn như lúc trước.
“Nghe nói người cầm đầu của bọn họ là phụ nữ, thủ đoạn vô cùng cay độc, thực lực cũng rất mạnh, có lẽ là mạnh hơn nhiều so với Burst”, Tắc Kè Hoa tiếp tục nói.
“Tôi biết rồi, anh yên tâm đi, tôi sẽ đưa bọn họ trở về an toàn”, Dương Hiên nói xong liền cúp điện thoại.
“Đi tìm như thế này cũng không phải cách, phải tìm người địa phương để hỏi xem ở đây có nơi nào bí mật hay không”, nghĩ vậy, anh xoay người đi về phía làng Hồng Sơn.
Anh vừa đi tới cổng làng liền dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy ở cổng làng có một vài người, trông có vẻ họ không phải là người trong nước: “Xem ra những người này chính là kẻ giết Burst”.
Sau khi xác nhận điều này, anh đi qua bụi cây bên cạnh, lướt qua hai tên lính canh và tiến vào ngôi làng. Sau khi vào bên trong, anh mới phát hiện không có ai đi lại trên đường cả, tất cả các cổng đều đóng chặt như ban đêm.
Dương Hiên cảm thấy kì lạ, anh nhảy vào một căn nhà, chậm rãi đi tới cửa, khẽ hỏi: "Có ai ở bên trong không?"
Cửa không mở, chỉ có một giọng nói sợ hãi vang lên: "Đại ca, chúng tôi không hề đi ra ngoài, cũng không ra tiếng động gì lớn, không chạm tới điện thoại và ti vi, đại ca, xin đừng trừng phạt chúng tôi”.
Dương Hiên nghe vậy liền sững sờ, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, hỏi lại lần nữa: “Chào ông, tôi là người từ bên ngoài đến đây, thấy nơi đây hơi kì lạ, nên thuận tiện muốn nghe xem ở đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì”.
Người trong phòng chậm rãi mở cửa, lộ ra một cái đầu người tuổi trung niên, nhìn kĩ Dương Hiên một lát, nhận ra là người trong nước, ông ta lập tức kéo anh vào bên trong phòng.
Dương Hiên cũng không ngăn lại, nhân cơ hội này tiến vào bên trong phòng.
“Đại ca, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”, Dương Hiên nghi ngờ hỏi.
"Chúng tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, mới hôm qua, những người này đột nhiên đến làng. Không nói một lời nào đã đuổi mọi người về nhà, đồng thời ngăn không cho mọi người xem ti vi, gọi điện hay lên mạng internet. Nếu như bị phát hiện sẽ lập tức lôi đi đánh đập một trận”, trong lúc ông ta nói giọng điệu còn mang theo sự tức giận.
“Mấy ngày gần đây trong thôn có xảy ra chuyện gì đặc biệt không? Ví dụ như có người đến đây”, Dương Hiên hỏi.
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không xảy ra chuyện kì lạ nào cả, cũng không có người nào từ bên ngoài đến đây”.
Dương Hiên nghe xong thấy hơi thất vọng, không biết nên hỏi gì.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên nói: "Mới ngày hôm qua, tôi có nghe người trong thôn nói có một đoàn người đi tới Hồng Sơn, chừng mười mấy người, hơn nữa khắp người đều là máu”.
Theo miêu tả của người này, thì nhóm người kia chắc hẳn là đám người Burst rồi, nghe tin bọn họ vẫn còn sống, Dương Hiên kích động hỏi: “Ông có biết bọn họ đi đâu rồi không?”
“Vào Hồng Sơn rồi, sao biết được bọn họ đi đâu được chứ”, người đàn ông trung niên xua tay, nói không biết.
“Vậy ông có biết ai biết chuyện này hay không?”, Dương Hiên tiếp tục hỏi.
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: "Hình như Nhị Cẩu biết, khi đám người đó đi vào trong Hồng Sơn, Nhị Cẩu cũng từ sau núi đi ra”.
Dương Hiên sửng sốt, hoàn toàn không biết người này rốt cuộc là ai: “Nhị Cẩu?”