Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, tại sao lại không thể chứ, cái tên Tào Thiên Thắng lòng lang dạ sói, không ngờ qua bao nhiều năm rồi vẫn không thay đổi! Vẫn luôn muốn sử dụng tà công để nâng cao tu vi.

Ông ta đã dậm chân tại chỗ mười mấy năm liền ở cấp bậc Trúc Cơ tầng mười, thế nên mới bất chấp dùng phương thức này.”

Hình Minh nói xong đảo mắt liếc nhìn mọi người.

“Đợi đến khi ông ta thật sự đạt tới cảnh giới Kim Đan, thì không ai trên cái thế giới này có thể động vào ông ta nữa.

Vì vậy theo sự chỉ thị của cấp trên, lần này chúng ta sẽ chuẩn bị cử người lẻn vào Hiên Viên Tông, tìm chứng cứ việc tu luyện tà công của ông ta, rồi sau đó có thể quang minh chính đại bắt ông ta lại!”

“Trước khi ông ta đạt tới cảnh giới Kim Đan, thì máy bay đại pháo vẫn còn có tác dụng. Đương nhiên, nếu bảo chúng ta dùng thứ đó đối phó với toàn bộ người trong tông phái, thì thật sự không thực tế. Điều chúng ta muốn làm, ấy là giết gà dọa khỉ!”

Mọi người trong đội A rơi vào im lặng hồi lâu.

Nếu như nhiệm vụ lần này bị phát hiện, thì thật sự lành ít dữ nhiều, đường chết nhiều hơn đường sống.

Tất nhiên Hình Minh cũng nhìn ra sự lo lắng của mọi người, mọi người không phải sợ chết, mà là sợ cái chết của bản thân không có chút giá trị.

“Đương nhiên mọi người cũng không cần lo lắng quá mức, tôi vừa nhận được tin tức hôm nay Tào Thiên Thắng đã bế quan, tạm thời không cần lo lắng tới kẻ địch mạnh nhất.”

Hình Minh giơ ngón tay cái ra.

“Những người vào tông phái làm nội gián sẽ có thời gian một năm để nâng cao tu vi, Ngọa Long cũng sẽ cung cấp cho mọi người đan dược tốt nhất, còn có trận pháp phụ trợ nữa.”

Lúc này Dương Hiên cũng cất tiếng nói: “Chẳng lẽ anh muốn chúng tôi đi khiêu chiến với tông chủ của Hiên Viên Tông sao?”

“Đương nhiên là không rồi, mục tiêu của mọi người nằm ở lần tuyển chọn đệ tử bế quan tiếp theo của Tào Thiên Thắng. Trong số mọi người, cần phải có người trở thành đệ tử bế quan của ông ta. Chỉ có tiếp xúc gần gũi thì mới có thể nắm giữ được chứng cứ quan trọng nhất!”

Khóe miệng Dương Hiên hơi nhếch lên, thật ra độ khó của việc này cũng không dễ dàng hơn là bao.

“Lần này chính là một cơ hội, sau khi vào tông phái, mọi người hãy thể hiện thật tốt khả năng của bản thân, như thế chắc chắn sẽ được hưởng tài nguyên của bên đó, đồng thời Ngọa Long cũng sẽ âm thầm giúp đỡ. Còn việc có thể đạt tới trình độ nào, thì phải dựa vào sự may mắn của mọi người.”

Trong lòng Dương Hiên cũng đã có tính toán: “Vậy anh đã chọn được người rồi sao?”

“Vẫn chưa, ba ngày nữa nội bộ Ngọa Long sẽ tổ chức thi đấu trên võ đài, tôi sẽ chọn ra bốn thành viên ưu tú nhất để tham gia nhiệm vụ lần này.”

Hình Minh nói xong thì đứng lên.

“Mong mọi người hãy thể hiện trạng thái tốt nhất của bản thân, việc này liên quan đến tôn nghiêm của Ngọa Long, tôn nghiêm quốc gia của chúng ta!”

Tiếp theo Hình Minh nói sơ lược qua về quy tắc của trận thi đấu võ đài lần này, sau đó kết thúc cuộc họp.

Về phần Dương Hiên, anh đang suy nghĩ có nên tham gia nhiệm vụ này hay không.

Dù sao đối thủ của nhiệm vụ lần này không giống như những tên yếu ớt trước đó.

Tông phái mạnh nhất trên thế giới này là Hiên Viên Tông, đệ tử của bọn họ có hẳn mười mấy người đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, càng không nói tới việc còn có rất nhiều trưởng lão Trúc Cơ tầng bảy tầng tám trấn thủ.

“Haiz…”

Lúc Dương Hiên đi ra, bầu trời ở thành phố đã bắt đầu mưa nặng hạt.

Tề Cấm đứng bên cạnh nói: “Với tu vi của tôi thì chắc rằng chẳng có cơ hội đâu, bị loại ngay từ vòng đầu ấy chứ, nhưng nếu là anh…”

Tề Cấm nói xong thì quay sang đánh giá Dương Hiên.

“Tôi đang suy nghĩ, có cần nhường hay không… Hoặc nói rõ hơn, thì nên thua ở vòng nào là ổn nhất.”

“Haiz, anh đúng là không bình thường…”

Tề Cấm còn chưa nói hết câu thì bỗng nhiên có một chiếc xe Hummer lao nhanh về phía hai người họ, sau đó thì thắng gấp, dừng lại ở vị trí cách Dương Hiên một hai mét.

Dương Hiên vẫn không nhúc nhích, còn Tề Cấm thì sợ hãi phải lùi hai bước.

Cửa sổ xe hạ xuống, Triệu Vô Đạo thò đầu từ bên trong ra.

“Tôi rất mong được đấu với cậu, dù sao cậu cũng đã từng giết chết cao thủ Trúc Cơ tầng mười.”

“Do tôi dùng súng xịt thôi.”

“Tôi không quan tâm cậu dùng thủ đoạn gì, cậu có thể làm được điều này thì đã đủ khiến tôi bội phục rồi! Đương nhiên vì bảo vệ danh dự của đội trưởng đội A, tôi cũng sẽ không nương tay khi đấu với cậu.”

“Ha ha…Hi vọng như thế.” Dương Hiên giả bộ cười nói.

Triệu Vô Đạo gật đầu rồi quay vào xe, khởi động máy, loáng cái xe Hummer đã biến mất trong làn mưa.

Dương Hiên cũng không chuẩn bị gì, muốn đánh bại kẻ thù thì điều kiện trước tiên là phải hiểu rõ bản thân.

Những viên đá năng lượng trước kia anh mang theo hầu như đã sử dụng gần hết rồi.

Lần giao đấu với Tưởng Thông Thần trước đó đã khiến cho tu vi của anh đột phá tới Trúc Cơ tầng thứ ba một cách rất tự nhiên.

Đây là lần đầu tiên anh đột phá tu vi mà không gặp khó khăn nào.

Xem ra giao chiến với người mạnh hơn mình, thật sự có thể kích thích tiềm năng của bản thân tới mức lớn nhất, khiến cho tu vi nhanh chóng tăng lên.

Nhưng mà…

Dương Hiên sờ lên vết thương bị Tưởng Thông Thần trực tiếp đánh trúng trên ngực, bây giờ vẫn còn cảm thấy đau râm ran.

Nếu cứ như vậy, chỉ sợ đến cái mạng này, anh cũng không giữ được ấy chứ.

Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Dưới chân tòa cao ốc 33 tầng của Ngọa Long, là một dãy công trình kiến trúc.

Chỗ này có dãy quán xá vô cùng lớn, ánh đèn sáng choang, không kém hơn bên ngoài là bao.

Đội A có 25 người, lúc này ngoại trừ đội trưởng Triệu Vô Đạo ra thì đám người còn lại đều dùng phương thức rút thăm trúng thưởng tiến hành thi đấu.

Người thắng cuối cùng phải khiêu chiến với Triệu Vô Đạo.

Anh ta dựa vào thực lực để bước lên chức đội trưởng, vì vậy dù có sắp xếp như thế, thì những người khác cũng không thể hiện vẻ không phục.

Dương Hiên cũng không có suy nghĩ lòng dạ hẹp hòi, dù sao địa vị bây giờ của Triệu Vô Đạo cũng là do anh ta dùng chiến tích của mình kiếm được.

Dương Hiên lẳng lặng đi qua rút thẻ.

Thẻ số gồm có hai tổ, đánh dấu phân biệt từ số một đến số mười hai.

Rút thăm được số giống nhau, thì chính là đối thủ tỉ thí của nhau trong vòng thứ nhất này.

Trương Hạo mở tờ giấy bị gấp lại ra nhìn.

“Số 5 hả?”

An Hữu Ý đứng ở một bên bỗng nghe thấy lời Trương Hạo nói, thì nhướn lông mày lên.

Sau đó anh ta mở bàn tay của mình ra đặt trước mặt Dương Hiên.

Cũng là số 5.

Đối thủ vòng thứ nhất của anh chính là An Hữu Ý sao?

An Hữu Ý chắp tay với Dương Hiên: “Hi vọng lần này cậu có thể dùng hết sức…”

An Hữu Ý biết mình đánh không lại Dương Hiên, nhưng trong lòng anh ta vẫn hi vọng Dương Hiên dùng sẽ dùng thái độ nghiêm túc để chiến đấu.

Dương Hiên gật đầu cười: “Tất nhiên rồi.”

Còn phía bên kia, đối thủ của Tề Cấm là đồng đội cùng nhóm với Dương Hiên lúc trước, Bùi Dương.

Dương Hiên thấy vậy thì cười thầm.

Một người là cao thủ trong việc chạy trốn, còn một người thì vừa được thăng cấp, đây có được xem như là hai con gà cắn xé nhau giành một miếng rau không?

Hai người đó đều là số 1, trận tỷ thí đầu tiên này là Bùi Dương giao đấu với Tề Cấm.

Trọng tài trận đấu này ngoại trừ Hinh Minh ra thì còn có hai người nữa.

Bọn họ đều là ông lão tuổi trên năm mươi, có vài sợi tóc đã bạc.

Môt người tên là Đổng Chí Viễn, một người tên Phương Hải Thiên.

Hai người này đều là giáo sư của sở nghiên cứu, trước khi giáo sư Lương tiếp nhận chuyện của Vân Đóa, thì ông ấy vốn là bạn của hai người họ.

Bọn họ đều là những người tiến hành nghiên cứu cách nâng cao chân khí của người Tu Chân.

Sau khi Hình Minh tuyên bố xong, trận đấu nhanh chóng được bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK