"Tôi....tôi..." giọng nói Chu U Du run rẩy, cô biết, Dương Hiên không phải là một người biết thương hoa tiếc ngọc.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu bây giờ bản thân cô nhu nhược không chịu khuất phục, người đàn ông này nhất định sẽ không thương tiếc mà ra tay với cô!
Chu Thanh Vân hoảng sợ nói: "Cậu Dương, con gái tôi đã đắc tội với cậu, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ con bé cho thật tốt, xin cậu hãy tha cho nó một mạng."
Dương Hiên không trả lời, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Chu U Du.
Chịu đựng áp lực lớn, cuối cùng Chu U Du cũng bịt miệng lại, khóc thành tiếng.
"Im miệng!" Dương Hiên quát một tiếng, ra lệnh cho cô ấy dừng lại, "Thôi vậy, lần này tha cho cô."
Anh cũng không muốn bị người khác nói là lòng dạ hẹp hòi, như vậy là được rồi.
Chiêu này của Dương Hiên, rõ ràng đã khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, trong lúc nhất thời, những người có mặt ở đây đều không thể đoán ra tính cách của anh.
"Cậu... Cậu chẳng lẽ là người tu chân?" Đông Thúc ho khan vài tiếng rồi nói.
"Lần sau còn dám đánh lén thì người chết sẽ là ông." Dương Hiên đặt tách trà xuống, không trả lời Đông Thúc, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
Mọi người nghe xong câu này, đột nhiên tim thắt lại, hết sức căng thẳng.
Đúng vậy, cho dù bọn họ có là gia tộc lớn quyền thế, nhưng đối mặt với một cao thủ không chút kiêng dè như Dương Hiên, thì cũng chỉ có thể trốn tránh!
"Được rồi, cơm cũng đã nguội, tôi nghĩ, bây giờ mọi người cũng không còn tâm trạng dùng bữa nữa, giải tán hết đi."
Dương Hiên chỉ tay ra cửa, khí thế của anh bây giờ, đã áp đảo tất cả mọi người.
"Được được..."
Mặc dù trong lòng Chu Thanh Vân, Lợi Tiếu Thiên có oán hận, nhưng bọn họ biết rằng, bây giờ cứng rắn với Dương Hiên, chắc chắn là lấy trứng chọi đá, rất không sáng suốt.
Trở về chuẩn bị nhiều cao thủ, cùng chặn đánh Dương Hiên, mới là hướng chiến lược tốt nhất.
Bọn họ đã đi hết, chỉ còn lại ba người Dương Hiên, Trần Bá Nghiệp, Ninh Khuynh Thành.
Đôi mắt Ninh Khuynh Thành chợt sáng rực lên, Dương Hiên biết, với tính cách đa nghi của người phụ nữ này, e rằng bây giờ còn cảnh giác với anh hơn là với hai nhà Chu, Lợi.
"Rốt cuộc anh là ai?" Ninh Khuynh Thành ngẫm nghĩ hồi lâu, cũng không thể hiểu ra, "Không lẽ thật sự anh là bạn của Bạch Hạo Nhiên sao?"
Dương Hiên khẽ cười, giọng điệu thoải mái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ninh Khuynh Thành, "Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã nói rồi."
"Tôi trở về là để tìm hung thủ trong vụ án Bạch gia bị giết hại."
Ninh Khuynh Thành kín đáo bỏ tay xuống dưới bàn, "Không phải chúng ta đã có kết quả rồi sao? Chuyện Bạch gia, toàn bộ đều do Lợi gia làm."
Dương Hiên nhìn đôi mắt của cô, Ninh Khuynh Thành hít sâu một hơi, không chút sợ hãi đối diện với anh.
"Ai mà biết được chứ? Có thể không phải, nhưng từ trước tới nay tôi chưa từng nói, chuyện này nhất định là do Lợi gia làm! Trước đây, tất cả đều là suy đoán thôi."
Ninh Khuynh Thành mỉm cười quyến rũ: "Vậy suy đoán của anh còn có ai nữa?"
"Đương nhiên là rất nhiều người rồi, Trần Bá Nghiệp, còn có chủ tịch Ninh, đều ở trong đó." Dương Hiên chỉ tay vào hai người.
Trần Bá Nghiệp hoảng sợ, "Cậu Dương... À không... Dương tổng, cậu đang nói tôi ư, sao có thể chứ, có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám đâu..."
Ánh mắt Ninh Khuynh Thành trốn tránh, thất vọng nói: "Xem ra, hợp tác giữa chúng ta, cũng chứa đầy sự nghi ngờ nhỉ."
"Đùa chút thôi, chớ để bụng." Dương Hiên mỉm cười, "Buổi chiều còn có chút chuyện, ông chủ Trần, trở về luôn chứ?"
Bây giờ Trần Bá Nghiệp không dám không nghe lời Dương Hiên, dẫn đường nói: "Đương nhiên."
“Vậy chúng ta đi thôi...”
Dương Hiên đi tới trước cửa, dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu, “Đúng rồi, Ninh tổng... Từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn là cộng sự hợp tác nữa, nếu như cô có thể chống đỡ được sự phản công của Lợi gia thì chúng ta vẫn còn có thể nói chuyện.”
"Choang!"
Tách trà trên bàn rơi xuống, vẻ mặt Ninh Khuynh Thành u ám, xám như tro tàn.
Hôm nay, cô là người thua cuộc lớn nhất! Chu gia liên thủ với Lợi gia, đã trở thành một cục diện chắc chắn, Dương Hiên lại ở một bên thêm dầu vào lửa, càng khiến tình thế lúc này như nước sôi lửa bỏng.
Bởi vì, trong mắt hai nhà Chu Lợi, bọn họ có quan hệ hợp tác.
Đối phó với Ninh Khuynh Thành, cũng là đối phó với Dương Hiên.
"Qua cầu rút ván sao..." Ninh Khuynh Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng chuyện này vẫn không thể nói ra ngoài, bằng không thì, đến lúc đó đám người thừa cơ hãm hại, không chỉ có hai gia tộc này.
Bây giờ Ninh Khuynh Thành mới phát hiện, bản thân, trở thành quân cờ.
"Ha ha ha..." Ninh Khuynh Thành cười điên dại, thân thể mềm mại uyển chuyển cũng loạng choạng không ngừng, đáng tiếc, cơ thể xinh đẹp như vậy, nhưng không một ai nhìn ngắm.
Cô cầm lấy điện thoại, nghĩ về một người trong trí nhớ, ấn số gọi đi.
"Trần Chuẩn, bây giờ sao rồi..."
...
Dương Hiên và Trần Bá Nghiệp rời đi chưa xa, thì có người chặn lại.
"Dương Hiên, người này là vệ sĩ của Ninh Khuynh Thành, bản lĩnh phi phàm: "Trần Bá Nghiệp cảnh giác nhìn Tề Cấm, trong lòng nghi hoặc, không lẽ Ninh Khuynh Thành muốn mất cả chì lẫn chài sao?
Ngẫm nghĩ thì lại cảm thấy không đúng, Ninh Khuynh Thành nên biết rõ bản lĩnh của Dương Hiên, chắc không liều lĩnh như vậy đâu.
"Có chuyện gì sao?" Dương Hiên nhẹ giọng hỏi.
"Mời ông chủ Trần ngồi một lúc..."
"Vậy không có chuyện của tôi đúng không?" Dương Hiên không biết Tề Cấm muốn làm gì, nghi ngờ hỏi một câu.
"Anh có thể đi."
"Cám ơn." Dương Hiên gật đầu, ngông nghênh vẫy tay, tạm biệt Trần Bá Nghiệp.
"Dương Hiên, đừng như vậy, tôi nên làm gì đây?" Trần Bá Nghiệp hơi sốt ruột, bình thường tuyệt đối không vội vàng kiểu này, nhưng mấy ngày nay, đã tận mắt thấy nhiều cao thủ "võ lâm", bây giờ cực kỳ quý trọng mạng nhỏ của bản thân.
Tề Cấm khẽ cười, "Yên tâm, ông chủ Trần, chỉ là mời ông ngồi một buổi chiều, uống trà, tâm sự chuyện đời."
Trần Bá Nghiệp nhướn mày, "Người anh em vệ sĩ này, tôi không có quan hệ tốt với anh, anh như vậy..."
Vẻ mặt Tề Cấm tối sầm lại, nói: "Không nhảm nhí nữa, ngồi xuống đi."
Trong lòng Trần Bá Nghiệp tuyệt vọng, ông ta quyết định, sau này nhận Dương Hiên làm thầy, bằng không, khi gặp tình huống như thế này, chỉ có thể chịu thua.
Trần Bá Nghiệp không ngờ, người vệ sĩ tên Tề Cấm này, thật sự ngồi ở quán trà cùng ông ta một buổi chiều.
Trong lúc đó, Trần Bá Nghiệp nhiều lần hỏi lý do, Tề Cấm cũng không nói, nhưng chỉ cần Trần Bá Nghiệp có ý nghĩ muốn rời đi, nắm đấm của Tề Cấm sẽ đánh thẳng qua.
Đừng có ức hiếp người như vậy, Trần Bá Nghiệp không hiểu nổi, vì sao Dương Hiên lại mặc kệ ông ta như vậy.
Mãi cho đến sáu giờ tối, điện thoại của Tề Cấm vang lên, sau đó ông ta thở phào nhẹ nhõm, nói: "Làm phiền ông Trần rồi, bây giờ, ông có thể đi."
"A?"
...
Dương Hiên ở khách sạn, dành chút thời gian buổi chiều, để củng cố lại tu vi chân khí. Tới đây đã lâu, viên đá năng lượng trong chiếc nhẫn không gian gần như sắp dùng hết, bản thân, cũng nhanh chóng đạt đến cấp bậc thứ hai của cảnh giới Trúc Cơ.
Đối phó với gia tộc ẩn dật, đã là chuyện nhỏ nhặt, trừ những cao thủ bậc thầy ra, Dương Hiên tạm thời chưa nghĩ ra được điều gì có thể uy hiếp được mình.
Lúc đang tính ra ngoài, giải quyết vấn đề bụng dạ, thì Trần Bá Nghiệp gọi điện thoại tới.
"Không hay rồi, Dương Hiên, lần này cậu phải giúp tôi, xảy ra chuyện lớn rồi!" Trần Bá Nghiệp nói một hơi, giọng điệu nôn nóng sốt ruột.
"Đừng vội, ông từ từ nói..."