Chương 7: Đoạn băng ghi hình
“Ồ. . .”
Trong giây lát tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ đều nhìn thấy chỗ Dương Hiên vừa mới nện xuống cú đấm xuất hiện một cái hõm vô cùng lớn.
Người này rốt cục có sức mạnh khủng khiếp như thế nào đây!
Trong khoảnh khắc, nỗi hận trong lòng Lâm Toàn dành cho Dương Hiên lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Cô không hiểu tại sao Dương Hiên lại có bộ dạng không một chút hối cải nào, cho dù một câu xin lỗi cũng không. Chẳng lẽ anh không sợ mọi người báo cảnh sát bắt anh đi hay sao?
Còn cú đấm này rốt cục là có ý gì? Là đang bất mãn hay đang muốn ra oai?
Lâm Toàn hối hận vì đã để Dương Hiên trở thành con rể của Lâm gia, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng ly hôn với anh.
Dương Hiên rời nhà hàng quay trở về nhà để thu dọn đồ đạc. Đồ đạc của anh không nhiều, ngay đến cả quần áo để mặc cũng chả có mấy chiếc, đựng vào vali vẫn còn thừa thãi rất nhiều chỗ.
Trước đây Dương Hiên chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Lâm gia. Nhưng những gì vừa xảy ra với anh ở nhà hàng đã làm anh tan nát cõi lòng.
“Cái balo này là Lâm Toàn tặng cho mình, mình không mang đi nữa.”
Dương Hiên hồi tưởng lại sự vui mừng ngày trước khi mình nhận được món quà này, thở dài một cái thật sâu rồi kéo vali rời khỏi Lâm gia.
Về phía nhà hàng, khi Dương Hiên vừa mới đi khỏi thì Lâm Nhã liền nhận được cuộc điện thoại của cảnh sát, họ nói Lý Xương đã bị bắt, mời đương sự đến đó một chuyến.
“Tiểu Nhã, có phải tên chủ mưu hãm hại con đã bị bắt rồi không? Bây giờ chúng ta sẽ đến đó, nhờ cảnh sát bắt nhốt luôn Dương Hiên là đồng phạm của chúng!” Lưu Hồng ngay lập tức kéo hai con gái của mình rời khỏi quán ăn.
Ngay sau đó ba người đến đồn cảnh sát. Sau khi nhìn thấy Lý Xương cùng tên tài xế, Lâm Nhã liền nhận ngay ra bọn chúng.
“Đúng rồi đồng chí cảnh sát, con gái tôi nói chúng còn có đồng phạm vẫn chưa bắt được. Hắn tên là Dương Hiên, các anh hãy mau đi bắt tên đó.” Lưu Hồng nói với bộ dạng căm thù. Cho dù Dương Hiên ngồi tù cũng không thể nào xả được hết nỗi hận thù trong lòng bà ta, bà ta chỉ hận nỗi không thể đem Dương Hiên ra xử bắn luôn cho rồi.
“Còn có đồng phạm nữa sao? Ở đây chúng tôi có một đoạn video hôm trước, các vị có thể xem qua.” Cảnh sát vừa nói vừa lấy ra chiếc máy ảnh của tài xế tối qua.
“Còn có cả video cơ à?” Không chỉ Lưu Hồng mà cả hai chị em Lâm gia cũng đều cảm thấy kinh ngạc.
“Là như thế này, cái tên Lý Xương này vô cùng biến thái. Mỗi lần phạm tội hắn ta đều dùng máy quay ghi hình lại và lấy đó uy hiếp các cô gái để họ không dám báo cảnh sát. Còn trong đoạn video quay lại tối qua có xuất hiện một người nữa. Theo như lời Lý Xương khai thì hắn ta không quen người này. Tôi đoán có lẽ chính là Dương Hiên mà các vị vừa mới nhắc đến. Có điều sau cùng vẫn cần các vị xác nhận lại một chút.”
Nói xong, cảnh sát liền kết nối chiếc máy ảnh với máy tính. Màn hình máy tính bắt đầu hiện lên đoạn băng ghi hình.
“Anh Xương, máy quay đã chuẩn bị xong rồi.”
“Tốt lắm, lát nữa mày nhớ chụp hình rõ một chút cho tao, nhất là khuôn mặt của con này! Cái con Lâm Nhã này...”
“Anh Xương cứ yên tâm đi, cái máy ảnh này tốn của em mấy nghìn tệ, độ phân giải vô cùng tốt!”
Mở đầu đoạn băng là những lời nói dâm tục của Lý Xương và gã tài xế, còn Lâm Nhã đang nằm bên cạnh chúng.
Chất lượng quay phim của chiếc máy ảnh này thực sự là không tệ, ghi hình vô cùng rõ ràng.
Lâm Nhã xem đến đó sự căm phẫn trào dâng lên, nhất là khi nhìn thấy đoạn tên súc sinh Lý Xương xé nát váy của mình thì cô tức đến độ không kìm nén được, cơ thể run lên bần bật.
Vào lúc này thì một người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
“Dương Hiên!” Cả Lâm Nhã và Lâm Toàn cùng kinh ngạc kêu lên.
Lưu Hồng liền kéo anh cảnh sát và vội vàng nói: “Đồng chí cảnh sát, chính là người này, hắn chính là tên đồng phạm đã chạy trốn!”
Thế nhưng cảnh sát lại lắc đầu, tỏ ý rằng bà ta hãy cứ xem hết đi đã.