“Ồ...” Dương Hiên ngẩn người.
Bầu không khí khó xử lan tỏa khắp phòng, sau đó toàn bộ căn phòng đều yên lặng.
Gương mặt Lâm Nhã dần ửng đỏ, tóc của cô còn dính vài giọt nước, toát lên vẻ thần thái đáng kinh ngạc.
Quần áo của cô ôm sát cơ thể, để lộ nhiều đường nét gợi cảm.
Từng là người mẫu, vóc dáng, đường cong trên cơ thể Lâm Nhã rất thu hút nam giới.
Không có gì ngạc nhiên khi người xưa thích hình ảnh người phụ nữ đang tắm trong bể hoa...
Hiếm thấy Dương Hiên hơi xấu hổ sờ cằm mình.
“Cơm nấu xong rồi.”
Nói xong câu này Dương Hiên nhanh chóng đóng cửa rồi ra ngoài.
Lâm Nhã đứng lặng tại chỗ hồi lâu, sau đó dở khóc dở cười đi thay quần áo.
“Thích hay không thích thì nói một tiếng chứ.”
Người mỉm một cái Lâm Nhã đi xuống lầu.
Gặp Dương Hiên nghiêm túc đọc báo, Lâm Nhã bĩu môi.
Hai người rất ăn ý không ai nhắc đến chuyện lúc nãy, "Đúng rồi, trước đây tôi có dạy học ở trường đại học Lĩnh Nam, chiều nay tôi dẫn cô đến đó chơi nhé."
“Được ạ.”
Hai người quyết định lần này đi xe của Lâm Nhã.
Sau khi vào trường đại học, đầu tiên là Dương Hiên chào hỏi các đồng nghiệp cũ.
Giáo sư Đinh là một người lớn tuổi, nhìn thấy cô gái đi bên cạnh Dương Hiên còn tưởng là bạn gái của anh, hết lời khen ngợi.
Đinh Nhất Vị không hỏi anh đã đi đâu cũng không hỏi vì sao anh lại bỏ đi.
Nhưng trong lòng ông ấy hơi buồn, vì từ lâu đã xem Dương Hiên là con rễ, bây giờ thấy anh tìm được người con gái khác, ông có vẻ thất vọng.
“Với học thức của cậu nếu không làm nghiên cứu thì thật lãng phí.”
“Ai có chí nấy thôi mà.”
“Cũng đúng, tôi sẽ không thuyết phục cậu nữa.”
Chung quy lại, những người học thức cao, suy nghĩ trong lòng cũng không giống nhau.
Chào tạm biệt giáo sư Đinh, hai người đi tới thư viện, tòa nhà to lớn nằm bên hồ nước.
“Oa, thật đẹp.” Lâm Nhã cảm thán một câu, mỉm cười rồi đi về phía trước.
Lúc này, trong thư viện có người đi ra, vẫn là gương mặt quen thuộc, ngay cả dáng đi cũng không thay đổi.
Đằng sau có một người đàn ông, có lẽ là người đang theo đuổi cô ấy.
Cô liếc mắt nhìn thấy Dương Hiên từ bên chiếc cầu gỗ bước đến.
Trước đây, Trần Trừng đánh giá rất cao học thức và phong thái của Dương Hiên, hơn nữa, lúc quen biết Dương Hiên là lúc anh đang ra tay bắt mấy tên cướp, sau tình cảnh nguy hiểm, lại càng sùng bái anh hơn.
Cô ấy không phải người dễ sa ngã, gia cảnh bình thường, chưa bao giờ mong ước cao sang về tình yêu, nhưng được Dương Hiên ra tay giúp đỡ vài lần, khiến Trần Trừng cảm thấy khát khao một tình yêu đẹp như bao nữ sinh khác.
Nhưng lúc này bên cạnh Dương Hiên còn có một cô gái.
Trần Trừng âm thầm so sánh bản thân với cô ấy, rồi im lặng đi qua khỏi phiến đá xanh, bước đến trước cầu gỗ.
Dương Hiên nhìn thấy cô, gật đầu chào hỏi.
Lâu ngày gặp nhau lại chào hỏi đơn giản như vậy.
Hai người không nói với nhau câu nào, trong đầu Dương Hiên không nhớ nổi những chuyện linh tinh trước kia, chuyện chính hôm nay là cùng Lâm Nhã đến đây giải khuây.
Nếu vừa rồi Trần Trừng hỏi anh vì sao biến mất hẳn là Dương Hiên cũng không biết trả lời cô thế nào.
Bóng đêm buông xuống, tối hôm nay, đèn ở biệt thự Tần Bàn Nhược vẫn chưa bật lên, có lẽ là đang diễn tập cho tiết mục ngày mai.
Thật ra, mỗi ngành khác nhau đều có nổi vất vả riêng, làm một ngôi sao như Tần Bàn Nhược cũng không dễ dàng gì, Dương Hiên thở dài.
Cảnh diễn tập cuối cùng, đương nhiên Tần Bàn Nhược muốn kết thúc hoàn mỹ, cho nên, lần diễn tập này, cô dùng hết sức mình tập luyện.
Fans hâm mộ cũng đến từ khắp nơi, nhưng điều này lại khiến bọn đầu cơ kiếm tiền kha khá bây giờ trước sân giá vé đã cao tới hơn mười nghìn tệ.
Trước đó Lâm Nhã đã mua được vé, giá cũng không cao lắm.
Hai người đã sớm bước vào sân, Lâm Nhã mang một cốc coca và đồ ăn nhẹ.
“Đây cũng không phải đi xem phim, chuẩn bị nhiều đồ như vậy, không phiền phải giữ chúng sao?” Dương Hiên đột nhiên hỏi.
"Anh không biết, em đã ăn kiêng lâu lắm rồi, không dễ gì có cơ hội, nhất định phải đem theo ăn.”
Dương Hiên không thích đồ uống có ga, anh uống hai ngụm rồi đặt nó kế bên.
“Tinh.”
Điện thoại reo, Dương Hiên nhìn màn hình, cảm thấy hơi bất ngờ.
Là Tôn Ngọc Khôn gọi đến.
“Tìm tôi có việc gì?”
“Chủ tịch Dương, người của chúng ta đều ở bên ngoài, bây giờ xảy chuyện ngoài ý muốn.” Lời của Tôn Ngọc Khôn hơi lo lắng, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, bây giờ mà xảy ra chuyện không hay thì giống như đạp đổ biển hiệu Đồ Lâm.
Hơn nữa, buổi biểu diễn này nhận được sự quan tâm rất lớn của nhiều người, nếu danh tiếng bị tổn hại, sẽ rất khó để phục hồi.
“Mọi người ở đâu, bây giờ tôi qua đó.”
“Cổng số 2 phía tây của sân vận động.”
Dương Hiên tắt điện quay sang nói với Lâm Nhã: “Tôi có chút việc, sẽ quay lại ngay.”
Lúc này, tại cửa số 2 phía tây, một người thanh niên hét ầm lên với Tôn Ngọc Khôn.
"Công ty các người là công ty chó chết nào, lại dám cản tao, nói cho mày biết, hôm nay nếu không cho tao vào, tao sẽ bảo công ty giải trí Tinh Xán hủy bỏ hợp đồng với Đồ Lâm các người!"
“Cho mày biết, tao họ Vương, là người vùng Lĩnh Nam này, không sợ bố con thằng nào hết.”
“Thật láo xược, hôm nay tao muốn mang mấy thứ này vào, sao hả!”
Thì ra người đàn ông này mang nhiều pháo hoa để chuẩn bị cho màn cầu hôn lãng mạn với Tần Bàn Nhược.
Con gái mà, có khi sẽ thích mấy thứ này.
Kế hoạch cho tiết mục này đã chuẩn bị xong, nếu bây giờ, bảo vệ nói, không cho mang mấy thứ này vào thì không phải là vả thẳng vào mặt tên họ Vương đó hay sao?
“Thật ngại quá, vị khách này anh không thể đem pháo hoa vào, đây là quy định.”
“Quy định? Ở Lĩnh Nam này, lời của tao chính là quy định!” Tránh ra để tao vào, nếu không đừng trách tao không nể mặt!”
Tôn Ngọc Khôn mang theo vài người đứng trước cửa, không chịu nhường đường.
“Ha ha.”
Tên họ Vương cười nhếch mép.
“Đánh nó cho tao, tiền thuốc men tao lo! Ai đánh gãy chân của tên cao lớn này, tao thưởng hai trăm nghìn tệ”
Tiền, quả nhiên là thứ vũ khí tốt nhất, đằng sau tên họ Vương đã có vài người thấy có "Treo giải thưởng" liền nhanh chóng sôi nổi rục rịch, xoa nắm đắm đi lên trước.
“Đợi đã!”
Một bóng người, từ phía sau Tôn Ngọc Khôn chầm chậm bước ra, Dương Hiên nhíu mày, ánh mắt đảo qua đống pháo hoa chất đầy trên đất, nhanh chóng hiểu hết mọi chuyện.
“Người có thể vào, pháo hoa không thể mang theo.” Dương Hiên thản nhiên nói.
"Mày lại là đứa nào?" Tên họ Vương phất tay ngăn mấy tên đàn em, giương mắt nhìn người nam thanh niên trước mặt.
“Tôi là sếp tổng của bọn họ.”
"Ha ha ha..." Tên họ Vương ôm bụng cười, "Thì ra mày là đứa cầm đầu lũ kia, đúng lúc lắm, sếp tổng đã tới, thì tao nói cho mày biết luôn, nếu không để tao vào, tao sẽ lập tức bảo công ty Tinh Xán hủy hợp đồng với công ty chúng mày."