Dương Hiên vô thức chớp mắt, chỉ mất tập trung ngáp một cái, tại sao toàn bộ người trong bang phái lại công khai lên án anh chứ?
Hầu như mọi người trong bang bắt đầu kêu gào muốn gây sự với Dương Hiên. Trên mặt của mấy người đường chủ đắc ý, tâm trạng không vui vừa nãy đã giảm đi mấy phần, siết chặt tay nói: "Mọi người đừng gấp, chúng ta sẽ tận tình dạy dỗ thằng nhóc ba hoa khoác lác này, để cậu ta biết quy tắc của bang Đậu Phụ."
Mấy người này tại sao vẫn lề mề nói nhảm. Trái lại Dương Hiên thực sự hơi thiếu kiên nhẫn: "Các ngươi có thể nhanh lên không."
"Chết tiệt, các anh em thể hiện bản lĩnh đánh chết thằng quỷ này cho tôi."
Mặc dù cảm thấy Dương Hiên trẻ tuổi chắc không có bản lĩnh gì. Nhưng dẫu sao người có thể được Vương Binh dẫn đến, cũng không thể thật sự yếu ớt không có tài năng, trong lòng mấy người họ đều hiểu rõ.
Dương Hiên thiếu kiên nhẫn nhìn mấy người lấy ra đủ loại vũ khí, xắn tay áo lên. Cuối cùng giơ vũ khí ra tấn công về phía anh.
"Bốp". Một con ruồi bị quạt bay đi.
"Bốp bốp". Hai con ruồi bị quạt bay đi.
"Bốp bốp bốp ..." Cuối cùng, mấy con ruồi đều bị quạt bay đi.
Dương Hiên bên tai yên tĩnh kết thúc nhiệm vụ, vỗ tay.
“Đã xong, các người còn ai không phục không?"
Người trong bang Đậu Phụ đã trừng to mắt từ lâu khi người đường chủ đầu tiên bị tát bay đi.
Đợi khi mấy vị đường chủ tiếp theo liên tiếp bị đánh bay đi, tiếng kêu gào trong miệng bọn họ đã câm không tiếng động, ngoại trừ việc ngẩn ngơ sửng sốt, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Vương Binh đã sớm đoán được kết quả. Nếu không cũng sẽ không hao tổn tâm sức chiêu mộ Dương Hiên. Nhìn thấy tình cảnh vô cùng yên tĩnh, hắn gằn giọng ho hai tiếng.
"Tôi hy vọng sau chuyện này, các người thực sự xem Dương Hiên là người đứng thứ hai trong bang Đậu Phụ. Sau này trong bang có chuyện gì, nếu tôi không có mặt, các người có thể đi tìm Dương Hiên."
Sự việc đã đến nước này, chiếc ghế cho người đứng thứ hai trong bang Đậu Phụ đã không có chỗ xoay chuyển. Ngô Đại Lực không có sức lực nhìn Dương Hiên, chỉ như vậy là đã trở thành người đứng thứ hai trong bang Đậu Phụ. Ý nghĩ chờ cơ hội để trả thù dường như ngày càng bất lực.
Sau khi Vương Binh giới thiệu Dương Hiên cho mọi người trong bang làm quen, liền dẫn anh đi chuyển giao hầu hết những phần còn được xem là sản nghiệp. Mặc dù trong đó cũng có những ngành kề ranh giới của pháp luật, nhưng chỉ cần không bị bắt, thì có thể tính như là ngành hợp pháp.
Dương Hiên lấy lại tinh thần đi cùng Vương Binh tuần tra những sản nghiệp mà Vương Binh cho tiếp xúc. Đợi khi trời tối trở về khách sạn, anh thực sự hơi mệt.
Cảng Y Vân, đừng xem là một bến cảng, mà còn bởi vì được nước bao quanh ở ba phía, địa lý giao thông rất phát triển, đất đai cũng vô cùng rộng lớn. Mặc dù Vương Binh chỉ nắm giữ một phần tư địa bàn của cảng Y Vân, nhưng tất cả ngành công nghiệp liên quan đều phức tạp và nhiều, Dương Hiên hoàn toàn không kịp nhìn.
"Dương Hiên, hôm nay cậu vất vả rồi. Tôi nghe người khác nói cậu còn đang quản lí kinh doanh ở quê nhà, muốn mua hàng hóa. Không phải tôi nói, cậu là người đứng thứ hai trong bang Đậu Phụ, tiền lời phân chia mỗi tháng đều hơn gấp trăm lần ngành nhỏ đó của cậu. Cậu cũng đừng dành thời gian cho những chuyện vụn vặt đó. Có thời gian thì giúp tôi chăm lo sản nghiệp hơn, giải quyết công việc mới chính đáng.”
Vương Binh nhớ đến hắn cử người đi giám sát tin tức Dương Hiên hồi báo. Trong lòng không nhịn được đoán rằng có phải Dương Hiên còn không nguyện ý hay không. Nhưng gia nhập vào bang thì không có đường quay lại, có tẩy thế nào cũng không trắng được, trong lòng không kiềm được khinh bỉ, trên miệng lại tận tình khuyên bảo.
Còn nghe nói, làm sao lại nghe nói được chứ. Anh chưa từng nói chuyện ra bên ngoài. Trong lòng Dương Hiên cũng rất khinh thường, trên mặt mỉm cười liên tục phối hợp với hắn.
"Đúng rồi, các cậu vẫn luôn ở khách sạn thì cũng bất tiện. Ngày mai tôi sẽ cử người đi đón các cậu đến ở trong bang."
Như vậy há không phải quản chế càng nghiêm hơn, càng thêm bất tiện, song Dương Hiên không có lựa chọn, gật đầu đồng ý.
Mọi việc bàn giao ổn thỏa, Vương Binh đứng trước cửa khách sản nói lời tạm biệt rời khỏi.
Dương Hiên một mình đi chầm chậm trong hành lang trở về phòng, trong lòng suy nghĩ khi nào Vương Binh sẽ dẫn anh đi tiếp xúc những vụ kinh doanh bất hợp pháp đó, ví dụ như mục đích của chuyến đi của họ - thẩm tra quy mô của trùm ma túy.
Đột nhiên, có một tiếng động lạ trên đầu.
Nơi lỗ thông hơi trên trần khách sạn, loảng xoảng một tiếng, có chất lỏng gì đó hướng xuống đầu Dương Hiên.
Chân Dương Hiên vội vàng tránh né, nhảy một bước lớn tiến về phía trước.
Chỉ nhìn thấy nơi Dương Hiên đứng trước đó, mắt có thể thấy tấm thảm màu đỏ bị ăn mòn từng chút không còn lại gì, không lưu lại chút tro bụi nào.
Dương Hiên dùng linh thức liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy dây dẫn điện mỏng nhỏ ở cửa, còn có một chút bột phấn trên đỉnh cửa, không nhịn được cau mày.
Anh lại gây thù với ai nữa, giở thủ đoạn nham hiểm bằng cách dùng thủ thuật khoa học nhỏ như này?
Dương Hiên dễ dàng phá vỡ thủ đoạn hơi non nớt của Khưu Lăng An, linh thức nhìn xuyên qua cánh cửa phòng, liếc nhìn một lượt, lực độ không cẩn thận quá mãnh liệt lại có thể nhìn thấy Thái Mỹ Lâm ngồi xổm trên bồn cầu đi vệ sinh.
Mặt của Dương Hiên đỏ ửng, nhanh chóng nhắm mắt, đợi đến khi tâm trạng chột dạ bình tĩnh lại, mới mở cửa bước vào.
Khưu Lăng An thiết kế thủ đoạn nhỏ đa dạng này. Trong phòng giám sát khách sạn, nhìn thấy Dương Hiên dễ như trở bàn tay hóa giải những chuyện này. Mặc dù trông có vẻ ấu trĩ, nhưng chỉ cần chớp mắt không cẩn thận là có thể trở thành thủ đoạn giết người, ánh mắt hắn cuối cùng đã nghiêm nghị.
"Vừa nãy người đó làm sao phát hiện ra cái bẫy của mình?"
Thực ra bẫy của Khưu Lăng An đã được thiết kế cực kì cẩn thận. Cho dù là võ giả trong khoảnh khắc phản ứng lại, đều có thể bị nhiễm một chút, nhưng trên người Dương Hiên không bị ảnh hưởng gì. Dường như chỉ liếc nhìn là nhận ra cái bẫy sau đó, trực tiếp dùng khí công phá hỏng.
Khưu Lăng An nghiêng mặt nhìn Mã Khả cũng đang theo dõi màn hình, muốn hỏi ý kiến của cô.
Dẫu sao vị bạn gái cảnh sát này của hắn là người giỏi nhất trong những người giỏi, năng lực điều tra xử án là hạng nhất, nếu không cũng sẽ không cử cô ấy đến nằm vùng ở cảng Y Vân.
Đáng tiếc là anh hùng khó vượt qua ải mỹ nhân, người đẹp cũng khó chống lại tình yêu đến đột ngột này.
Một khi bị cuốn vào trong liền trở thành nô lệ tình yêu không có chỉ số thông minh.
Mã Khả kéo màn hình theo dõi qua lại, nghiêm túc không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, suy nghĩ một hồi, trả lời:
"Em cũng không rõ. Mặc dù hình ảnh trên màn hình hơi mờ, nhưng anh ta quả thực nhìn thấu cái bẫy của anh trong nháy mắt. Có thể suy đoán người này cũng có năng lực giống như pháp sư của bố anh."
May là hôm nay Thái Mỹ Lâm lo lắng một mình ra ngoài sẽ gặp rắc rối, đã không ra khỏi phòng. Nếu không Mã Khả đã nhận ra Thái Mỹ Lâm trong nháy mắt, có thể đoán được thân phận của Dương Hiên có vấn đề.
Ánh mắt Khưu Lăng An u ám nhìn cánh cửa khách sạn đang đóng chặt, khóe miệng nhếch lên độ cong kỳ lạ.
Những tài vặt này có lẽ quả thực không lọt qua mắt của Dương Hiên, không làm anh tổn thương chút nào. Nhưng hắn tin vào những loại thuốc nước mà hắn thu hoạch được ở nước ngoài chắc chắn sẽ khiến Dương Hiên cả đời không quên được.
Khưu Lăng An nhìn người phục vụ khách sạn đẩy bữa tối phong phú, gõ cửa phòng của Dương Hiên, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm.