Dương Hiên hơi ngượng ngùng muốn rút tay ra, nhưng Lâm Nhã lại không tự giác càng ôm chặt hơn, cũng hết cách, Dương Hiên chỉ đành bỏ qua cách này, quay đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, giơ tay ra: “Xin chào.”
Hướng Uyển Ngọc sửng sốt rất lâu, cô sớm đã nghe nói qua về anh rể của Lâm Nhã, chính là chủ tịch thần bí, nhưng hôm nay là lần đầu tận mắt thấy.
Cảm xúc từ kinh ngạc đến mơ màng, cho đến mức sững sờ tại chỗ, ngay cả Dương Hiên chào hỏi cũng không chút phản ứng.
“Ê...” Dương Hiên xua tay trước mắt cô.
“À...Dương tổng, tôi, tôi là Hướng Uyển Ngọc, hiện tại là quản lý đào tạo.” Hướng Uyển Ngọc như thể vô cùng vinh hạnh bắt lấy tay Dương Hiên.
Khuôn mặt Dương Hiên hơi khó hiểu, những cũng không truy hỏi, chỉ có chút nghi hoặc nhìn cô.
Quản lý đào tạo vẫn luôn điềm tĩnh, lúc này tay chân hơi luống cuống: “Tôi có thể có được vị trí này, còn phải cảm ơn chủ tịch đã cho cơ hội...”
Lúc này Dương Hiên mới nhớ chuyện gì vừa xảy ra, anh nở nụ cười: “Nhớ kỹ, cô không phải dựa vào tôi, cũng không phải dựa vào công ty, mà là dựa vào năng lực của bản thân mới đi đến bước này! Về mặt này, buổi thăng chức Kim Diệu rất rõ ràng, vì thế sau này cũng phải cố gắng!”
Hướng Uyển Ngọc cúi người thật sâu, cảm động đến rơi nước mắt.
“Không sao tôi đưa họ đi dạo trước, cô làm việc của mình đi.”
“Được được...”
Bên kia, vốn dĩ là mấy cô gái đang líu ríu, giờ đều yên lặng, không lâu sau liền bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Đây... Người này thật sự chính là chủ tịch của Kim Diệu chúng ta à... Còn trẻ quá đi, tướng mạo cũng vô cùng anh tuấn, đột nhiên tôi không còn sợ quy tắc ngầm nữa rồi.”
“Cô nằm mơ, trước tiên cô đến bệnh viện chỉnh hình, chỉnh sửa lại thân hình giống củi lửa kia đi.”
“Haiz, cô dám chọc vào nỗi đau của tôi à, muốn chết ư!” Nói xong, hai cô gái vui đùa ẩu đả nhau.
Hướng Uyển Ngọc vỗ trán, vẻ mặt bất lực, cuối cùng mặt làm bộ dạng nghiêm túc.
“Đứng lại hết cho tôi!”
...
Tình hình của công ty bảo an Sát Dương, rất nhanh đã có kết quả.
“Hoạt động tài nguyên phía sau này, phong cách có vẻ giống Lâm Đông...” Liễu Tiêu Tiêu nói.
Đầu Dương Hiên dựa vào ghế, ngón tay ấn vào hai bên thái dương, Lâm Đông ngã xuống vách núi, chính mắt anh nhìn thấy, cũng không đến nỗi rơi giữa sườn núi, được một nhánh cây ngăn lại chứ?
Lẽ nào Lâm Đông là khuôn mẫu nhân vật tiểu thuyết võ hiệp của Kim Diệu? Dương Hiên tự chế giễu cười, hỏi: “Có tra được người điều hành cao nhất của công ty này là ai không?”
“Không có.” Liễu Tiêu Tiêu lắc đầu nói: “Tôi đã điều tra thông tin, từ đầu đến cuối, người điều hành cao nhất của công ty này đều chưa từng lộ mặt, mọi thủ tục ký kết, đều do giám đốc Trần của bộ phận tiêu thụ bọn họ phụ trách.”
Dương Hiên gật đầu, đề nghị: “Hay là, trói tên họ Trần này qua đây?”
“Hả?” Liễu Tiêu Tiêu há to miệng, hơi kinh ngạc với chủ ý của Dương Hiên, qua một hồi lâu, cô mới phản ứng trở lại: “Kế hooạch này cũng được, nhưng tên họ Trần võ thuật rất tốt, tôi sợ đến lúc đó xảy ra sơ xuất, dẫn đến danh dự của công ty chúng ta bị ảnh hưởng.”
“Chỉ đùa chút thôi!” Dương Hiên dang hai tay, nhưng trong lòng đã có suy nghĩ như thế.
Vẫn là tự mình ra tay vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót...
...
Trần Kiến Nhất là một người đàn ông to con ngông cuồng, cơ thể cường tráng. Theo lý mà nói, loại người này làm giám đốc tiêu thụ của một công ty không bị lỗ vốn đã là rất tuyệt rồi, nhưng làm nghề bảo an thì lại khác.
Giám đốc tiêu thụ không hung dữ không thô thiển, mấy ông chủ lớn kia sẽ xem thường, vì thế, gương mặt vốn dĩ có thể dọa một đứa trẻ sợ đến khóc, làm việc ở bảo an, ngược lại sẽ trở thánh ưu thế của hắn.
Nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt vẫn không đủ, Trần Kiến Nhất vẫn luôn mang lòng cảm ơn đối với ông chủ Lâm Đông của mình. Hắn cảm ơn Lâm Đông nể mặt, trực tiếp đề bạt một người không có kinh nghiệm gì như hắn làm giám đốc tiêu thụ.
Sự thật chứng minh, Trần Kiến Nhất chưa hề khiến Lâm Đông phải thất vọng.
Sát Dương thành lập không lâu, dưới hàng loạt hoạt động của Trần Kiến Nhất, có thể cướp được trong tay Đồ Lâm rất nhiều đơn hàng của ông chủ lớn.
Hôm nay, kết thúc một ngày làm việc, Trần Kiến Nhất đi ra cổng lớn của công ty như thường ngày.
Đi một đoạn không xa, hắn đã đến một ngõ tối.
Dương Hiên nắm bắt cơ hội, trực tiếp phóng chân khí...
“Vèo.....”
Tiếng xé gió truyền đến, Trần Kiến Nhất cảnh giác quay đầu, còn chưa kịp phản ứng, đã bay ra ngoài.
“Không ngờ là một Tiên Thiên võ giả... Có điều... Căn cơ không vững, tu vi của anh chính là đã đốt cháy giai đoạn, người dạy anh công phu là đang hại anh.”
Dưới ánh đèn, một người đứng ở đầu ngõ, theo hắn bước vào, Trần Kiến Nhất vừa nhìn thấy bóng của Dương Hiên dần kéo dài.
Hắn thầm kinh sợ tìm kiếm, lại không phát hiện người này đã dùng thứ gì để tập kích mình, nhưng hắn bị tấn công trong chớp mắt, liền hiểu ra, bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của người này!
Dương Hiên không để ý ánh mắt hoảng sợ của hắn, mà nở nụ cười bình thản.
“Anh là ai? Anh muốn làm gì? Tìm tôi có mục đích gì?”
Hỏi liền một lúc ba câu.
Dương Hiên lắc đầu, tay phải trực tiếp túm lấy cổ hắn: “Tình hình bây giờ nên là tôi hỏi anh mới đúng.”
Hai tay của một người đàn ông vạm vỡ hơn một mét tám nắm chặt vai của Dương Hiên, lại phát hiện sức lực của mình giống như đá chìm đáy biển, cơn sóng lớn không thể dâng trào.
Sự chênh lệch lại lớn như vậy sao?
“Ông chủ của công ty Sát Dương là Lâm Đông đúng không?” Dương Hiên hỏi.
Cánh tay Trần Kiến Nhất cứng đờ, sợ hãi nhìn Dương Hiên, thân phận của Lâm Đông có rất ít người biết, ngoại trừ hắn, chỉ còn lại hai người khác của công ty.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, làm sao lại biết được?
Dương Hiên nhìn sự thay đổi trên gương mặt hắn, từ kinh ngạc, đến không dám tin, cho đến đầy tuyệt vọng.
“Không phải!”
Người này xem ra đầu óc không được tốt lắm, biểu cảm vừa nãy của Trần Kiến Nhất, đã hoàn toàn bán đứng hắn, cuối cùng, người này dường như vô cùng trung thành với Lâm Đông, dù tính mạng bị uy hiếp cũng không chịu khuất phục.
Tinh thần đáng được tuyên dương, nhưng chỉ số thông minh thì... quả thực rất ăn khớp với vẻ ngoài của hắn.
“Xem ra Lâm Đông thật sự chưa chết.”
Trần Kiến Nhất liền hốt hoảng: “Cái đó... Tôi đã nói rồi, ông chủ của tôi không phải Lâm Đông!”
Giấu đầu lòi đuôi, rõ ràng là như vậy rồi.
“Ừm, biết rồi.”
Dương Hiên nói xong, liền buông tay ra, rất nhanh đã rời khỏi đó.
Một người đàn ông mạnh mẽ như Trần Kiến Nhất gần như sắp khóc tới nơi. Tiêu rồi, phải mau chóng thông báo cho ông chủ.
Hắn lấy điện thoại ra: “Alo, anh Đông, đại sự không may rồi...”
...
Lâm Đông ngồi trên ghế sofa khuôn mặt u ám, Trần Kiến Nhất xấu hổ cúi đầu, trôi qua rất lâu hắn mới nói: “Anh Đông, chuyện đó...”
“Được rồi, cậu cũng không cần tự trách, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách.” Trong đôi mắt của Lâm Đông lóe lên một tia sáng màu xám xanh, nhìn chằm chằm vào Trần Kiến Nhất.
Trần Kiến Nhất vừa muốn ngẩng đầu lên quan sát, thì bốn mắt nhìn nhau với Lâm Đông.
Tia sáng kỳ dị trong mắt Lâm Đông khiến hắn không rét mà run, bắp chân bất giác co rút lại.
“Ha ha ha...”
Lâm Đông cười lớn, câu từ của Trần Kiến Nhất cũng sắp nói không rõ: “Cái, cái đó, anh Đông, tôi...”
Đột nhiên, bàn tay to lớn của Lâm Đông đập mạnh vào tim Trần Kiến Nhất, cơ thể Tiên Thiên của Trần Kiến Nhất chợt cứng đờ rồi ngã xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, cơ thể Trần Kiến Nhất đã lạnh ngắt.
Khóe miệng Lâm Đông nhếch lên, hít sâu một hơi, dùng tay đỡ lấy trán của Trần Kiến Nhất.
“Mặc dù công pháp không giỏi, nhưng cậu đã trung thành như vậy, võ thuật này cũng có thể giúp tôi một chút.”
Máu của Trần Kiến Nhất không ngừng khô cạn, da trên người nhanh chóng mất hơi nước, trở nên khô ráp, cuối cùng thi thể của Trần Kiến Nhất dần dần co rút lại, giống như một đống rơm khô cằn.
Cho đến giờ phút này, Lâm Đông mới buông tay, trên gương mặt có luồng khí màu đen không ngừng di chuyện, hắn nhắm đôi mắt, dương như đang hưởng thụ tinh khí hấp thu trên người Trần Kiến Nhất.
“Ha ha ha...”
Lâm Đông cười lớn, lần này trở về, tao phải khiến mày tan! thành! vạn! mảnh!
Từ khi hắn rơi xuống vách núi, có được nhiếp hồn đại pháp này đến nay, bây giờ chân khí đã thành công, mặc dù những chân khí này đều lấy từ trong sinh mạng của người khác để nuôi dưỡng, nhưng Lâm Đông cũng không để ý người khác sống hay chết.
Bây giờ hắn chỉ muốn báo thù, chỉ muốn hạ gục Dương Hiên, sau đó tàn nhẫn hành hạ, cho đến khi anh chết đi!
“Nếu mày đã nghi ngờ, vậy tao sẽ quang minh chính đại quyết đấu với mày.”
“Chân khí nhiếp hồn của tao đã có thể giết người vô hình, lần này tao xem mày còn có thủ đoạn gì!”
Lâm Đông đứng lặng trước cửa sổ, hai tay dùng sức mở ra, ngắm nhìn màn đêm của thành phố Trung Giang.
Tao muốn trở thành vua của nơi này!