Dương Hiên đang còn chìm trong sợ hãi, cuối cùng đã hoàn hồn lại. Anh ngại ngùng gãi đầu, vỗ ngực bảo đảm sau này mình sẽ không như thế nữa. Nghe thế Lâm Nhã mới nhoẻn miệng cười, tha cho Dương Hiên.
Còn Tô Tô, cô ấy được Dương Hiên cứu mạng, cũng muốn tiến lên hỏi thăm Dương Hiên đôi lời. Nhưng thấy ba người kia thân mật đến mức không ai chen vào được, cô ấy đành dừng bước chân, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Toàn đang dịu dàng an ủi Dương Hiên. Trong đôi mắt đẹp của Tô Tô long lanh ngập nước, khiến người ta sinh lòng rung động.
May thay Dương Hiên không có chuyện gì! Nếu không cô sẽ áy náy day dứt cả đời, không biết phải đối mặt với Lâm Toàn thế nào.
Trên hòn đảo nhỏ, tất cả mọi người hưởng thụ niềm vui sướng vì đã sống sót sau hoạn nạn, rồi lại xoa tay thảo luận xem nên xử lý con cá mập bự này như thế nào. Trong phút chốc, tất cả mọi người đều đã quên kết quả của cuộc thi bơi lội lúc trước, càng không nói đến việc tính toàn thưởng phạt ra sao.
Không ai nhắc tới vị trí thứ nhất, hơn nữa Bàng Hưng Hoa không giành được vị trí này. Nếu Dương Hiên đã mãnh mẽ vô địch như thế, tất nhiên Bàng Hưng Hoa sẽ chẳng dám ho he một lời. Hắn chỉ đành tìm đến một góc ít người, im lặng giả chết.
Về phần Hứa Nhu, người mới vừa giả vở an ủi Lâm Toàn, nhưng thực ra lại ngầm xát muốn lên vết thương của cô, đều bị mọi người nhìn với ánh mắt châm chọc. Cô ta tự thấy xấu hổ, tránh khỏi ánh mắt của mọi người, rúc vào cùng một chỗ với anh bạn lớp trưởng đang giả chết.
Song lúc này, có người không định bỏ qua cho hai người họ.
"Lớp trưởng, cậu chọn hòn đảo gì mà hoang sơ thế hả? Chẳng hề an toàn tí nào! Cậu xem mới được bao lâu mà cá mập cũng xuất hiện rồi, ai biết trên đảo còn có thứ gì nguy hiểm hơn không!"
Vừa lên đảo đã gặp phải cá mập, nhớ lại hoàn cảnh nguy hiểm vừa rồi, thoáng cái sự vui sướng náo nhiệt của mọi người đều bị quét sạch. Tất cả lao nhao chỉ trích Bàng Hưng Hoa không cẩn thận và vô trách nhiệm.
"Hay chúng ta quay về đi."
Mọi người chẳng còn tâm trạng để chơi nữa, lo sợ nguy hiểm ập tới, đến mức đối mặt với cá mập nướng dài hơn mười thước cũng cảm thấy mất hứng thú, ồn ào muốn rời đi.
"Chúng ta vừa mới tới, còn chưa chơi cho tận hứng mà. Dưới biển có cá mập thì chúng ta không xuống biển nữa. Phong cảnh trên đảo đẹp lắm, chúng ta chơi trên đảo là được rồi."
Tất cả đều tức giận nhìn hắn, Bàng Hưng Hoa muốn giả chết cũng không được. Hơn nữa nếu chuyện lần này làm mất lòng mọi người, cái uy lớp trưởng của hắn sẽ chẳng còn, mọi người sẽ cho rằng hắn không có năng lực tổ chức quản lý. Như thế thì sau này lời nói của hắn sẽ không có trọng lượng nữa.
Bàng Hưng Hoa ngập ngừng cười, không dám nói ra chủ yếu là bởi hắn cảm thấy chơi ở đảo tư nhân quá đắt, vì tiết kiệm tiền hắn mới chọn một hòn đảo hoang sơ thế này.
Có điều trên hòn đảo hoang này có một nơi phong cảnh rất đẹp, Bàng Hưng Hoa đảo mắt, đưa ra đề nghị: "Trên hòn đảo này có một ngọn núi cao hơn mực nước biển, cảnh sắc cũng rất được. Hơn nữa tôi đã tìm hiểu trước rồi, không có nguy hiểm gì hết. Hay chúng ta leo núi, xong rồi ngồi tàu du lịch trở về? Vừa có thể bảo đảm an toàn, vừa không uổng phí một chuyến dạo chơi."
Khó có dịp mọi người có cơ hội đi chơi với nhau, hiển nhiên chẳng ai muốn sợ bóng sợ gió một hồi, không chơi được gì đã phải đi về, lãng phí một ngày nghỉ hiếm hoi của mình. Sau một hồi suy nghĩ, cảm thấy đúng là không có nguy hiểm gì, thế nên tất cả đều đồng ý với phương án của Bàng Hưng Hoa.
Đã không còn mối lo, mọi người bắt đầu hứng thú bàn tán xem nên ăn con cá mập to như một tòa núi này kiểu gì. Sau khi vui vẻ ăn xong buổi đại tiệc cá mập, bọn họ tụm năm tụm ba, tràn ngập hứng theo Bàng Hưng Hoa đi leo núi.
Mới đầu, mọi người còn hăng hái hồ hởi cảm nhận nét đặc trưng của rừng mưa nhiệt đới. Nhưng không khí quá nóng bức, mặt trời chói chang ngày hè chiếu rọi, khiến mọi người đầm đìa mồ hôi, cả người ướt đẫm, cảm xúc hào hứng giảm đi hơn nửa.
"Ơ, Lâm Lâm, cậu làm sao thế?"
Hứa Nhu thấy Đặng Lâm Lâm, người bạn học đi bên cạnh mình mặt mũi trắng bệch, nhắm mắt ngửa ra sau, vội vàng vươn tay ra đỡ cô, để cô tựa vào ngực mình.
"Chắc bị cảm nắng rồi."
Những người khác cũng dừng lại, lo lắng vây quanh.
"Mọi người tạm thời tản ra, để không khí lưu thông. Hứa Nhu, cậu vẩy một ít nước lạnh lên trán Lâm Lâm đi, cho nhiệt độ hạ xuống." Bàng Hưng Hoa có nhiều kinh nghiệm, chỉ cho Hứa Nhu, sau đó mở ra một cái bao nhỏ mang bên người, lấy ra một lọ thuốc đưa cho Hứa Nhu.
"Tôi có thuốc trị cảm nắng đây, cậu cho Lâm Lâm uống hai viên đi."
Dương Hiên ở phía sau cũng chạy tới, nhìn thoáng qua Đặng Lâm Lâm, lại chợt đẩy bàn tay đang định đút thuốc của Hứa Nhu.
"Anh làm gì đấy?"
Hứa Nhu không vui nhìn Dương Hiên chằm chằm, sao chuyện gì Dương Hiên cũng muốn nhúng tay vậy.
Những người khác đều không hiểu vì sao Dương Hiên làm thế, nhưng Dương Hiên ngăn Hứa Nhu cứu người là sự thật, bọn họ tận mắt nhìn thấy. Phút chốc mọi người đều nhìn Dương Hiên bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
"Cô đừng cho cô ấy uống thuốc hạ nhiệt, cô ấy không bị cảm nắng. Nếu uống thuốc thanh nhiệt giải độc, làm ra mồ hôi thì chẳng những không có tác dụng mà còn khiến cô ấy bệnh nặng hơn."
Bàng Hưng Hoa mới vừa kết luận Đặng Lâm Lâm bị cảm nắng, còn đưa ra thuốc cảm nẳng, thì Dương Hiên chợt nhảy ra phản bác hắn kết luận sai, còn nói uống thuốc hạ nhiệt sẽ làm hại Đặng Lâm Lâm.
Dương Hiên có âm mưu độc ác gì? Vả mặt hắn? Đối nghịch với hắn? Khó chịu khi hắn ra mặt thể hiện?
Bàng Hưng Hoa không vui, cộng thêm thù cũ hận mới, nghẹn một bụng ấm ức, hắn bắt đầu cao giọng nói lời khó nghe: "Cậu biết cái gì? Sắc mặt tái nhợt, tứ chi ướt lạnh, đổ nhiều mồ hôi, không phải biểu hiện của cảm nắng thì là cái gì? Vả lại thời tiếng nóng như này, bị cảm nắng là chuyện rất bình thường. Nếu cậu không biết gì thì đừng có ra vẻ như cái gì cũng biết, như thế chỉ khiến bệnh của Đặng Lâm Lâm càng nặng thêm thôi."
Hứa Nhu nghe Bàng Hưng Hoa nói thế liền gật đầu lia lịa, cô ta cũng căm thù Dương Hiên, không hề nể nang buông lời cay độc: "Đừng tưởng anh giết cá mập cứu mọi người thì giỏi giang lắm, cái gì mọi người cũng nghe theo anh. Anh chỉ là một con sâu mọt, vừa tốt nghiệp trung học đã ra đời lăn lộn! Anh thì biết cái gì, đừng cản trở chúng tôi cứu người, okie?"
Hứa Nhu cầm hai viên thuốc Bàng Hưng Hoa đưa cho, còn cầm cả nước, đút thuốc hạ nhiệt vào miệng Đặng Lâm Lâm.
Cô gái này không hề bị cảm nắng, hơn nữa còn không phải là bệnh bình thường.
Dương Hiên cau mày, vẫn muốn ngăn Hứa Nhu đút thuốc, nhưng thấy ánh mắt không đồng tình của mọi người xung quanh, liền hiểu nếu mình lại làm thế, bọn họ sẽ nhào lên cản anh.
Bệnh tình của cô gái này, Dương Hiên nhìn móng tay cô gái có vệt đen nhàn nhạt, có liên quan đến liên quan đến lý do siêu nhiên, nên anh không thể giải thích với mọi người được.
Hơn nữa bây giờ Dương Hiên không có sẵn thuốc, không chữa được luôn cho cô gái này. Cùng lắm anh chỉ có thể áp chế, hơn nữa nhiều người đều đang nhìn anh chằm chằm, không cho anh cứu người, anh có kiên trì cũng vô dụng.
Dù sao về sau anh vẫn có thể kéo cô kia thoát khỏi Quỷ Môn Quan, để cho đám người tự cho là đúng kia bị dạy dỗ một trận cũng không tồi.
Thuốc đã được đút vào miệng Đặng Lâm Lâm, Hứa Nhu quạt gió giúp Đặng Lâm Lâm giải nhiệt. Chỉ chốc lát sau, hai hàng mi cong trên khuôn mặt thanh tú của Đặng Lâm Lâm rung lên, cô chậm rãi mở hai mắt ra.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi."