Chưa tốt nghiệp trung học? Nữ nhân viên nhân sự lặng lẽ liếc nhìn Dương Hiên, nhưng ánh mắt lại đang dán vào tấm bằng đại học trong hồ sơ sơ yếu lý lịch - đại học Thủ Đô, không khỏi hoài nghi.
Thông tin trên tài liệu rõ ràng Dương Hiên là sinh viên chính quy đại học Thủ Đô tốt nghiệp khóa 911, hơn nữa nếu đã đến để nhậm chức, quá trình thẩm tra xem xét lý lịch trước đó trường đã thông qua xác minh chứng nhận hệ thống quốc gia, không thể sơ suất có người chưa tốt nghiệp trung học lại dám đến trường đại học Lĩnh Nam giả mạo bằng cấp như vậy được.
Về mặt này, nữ nhân viên nhân sự xinh đẹp không ưa bộ dạng ra vẻ kiêu ngạo của phó chủ nhiệm Lưu Hạo Nhiên, cô ngập ngừng hỏi:
"Phó chủ nhiệm, anh có nhầm không đấy?"
Nhầm cái đầu hắn ấy, mẹ nó, ông đây khổ sở chăm chỉ mới đậu vào top 2 trường đại học tốt nhất. Sau bao nhiêu lăn lội ngoài xã hội, mới trèo lên được vị trí phó chủ nhiệm của đại học Lĩnh Nam.
Kết quả là một học sinh kém cỏi chưa tốt nghiệp trung học, lại có thể lấy bằng 911 đến đại học Lĩnh Nam làm giáo viên của khoa hóa họài khoản
Đại học Lĩnh Nam dễ vào như thế sao? Là khoa hóa dễ dàng học tập và rèn luyện thế á? Cô đang chọc cười tôi đấy à?
Lưu Hạo Nhiên tâm trạng khó chịu, đảo cặp mắt híp dưới gọng kính nặng trịch.
"Tôi mà nhầm á? Tôi đã học cùng lớp cùng trường cấp ba với cậu ta suốt ba năm, thành tích thì yếu kém, học kì cuối không biết xảy ra chuyện gì lại thôi học, cô nghĩ tôi sẽ sai không?"
Nữ nhân viên xinh đẹp bị Lưu Hạo Nhiên không chút lưu tình phỉ nhổ vào mặt, khiến sắc mặt cô ửng đỏ, xấu hổ đóng băng tại chỗ.
Các giảng viên khác trong văn phòng nhìn thấy thế, cũng cầm lấy tư liệu của Dương Hiên, xem xét, trong lòng cũng có suy nghĩ giống nữ nhân sự xinh đẹp.
"Dương Hiên nếu đã đến đây để báo cáo, quá trình thẩm tra xem xét lý lịch trước đó trường đã thông qua xác minh chứng nhận hệ thống quốc gia, không lí nào lại xuất hiện chuyện như anh nói, người chưa tốt nghiệp trung học lại dám đến để mạo nhận làm giảng viên của đại học thành phố, có khi nào anh nhận nhầm người không?"
Các giáo viên khác cũng bày tỏ ý kiến của họ.
Xem ra tính cách của Lưu Hạo Nhiên tại đại học Lĩnh Nam không tốt lắm. Những người trong văn phòng ít nhiều chán ghét vẻ mặt của Lưu Hạo Nhiên, có thể thấy rằng Lưu Hạo Nhiên không có chút quyền lực nào của chức phó chủ nhiệm, thường bị giảng viên khinh thường không ra gì, ỷ thế ức hiếp người.
Vì không ai trong số các đồng nghiệp trong văn phòng tin tưởng mình, mặt Lưu Hạo Nhiên nhất thời chùng xuống, ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Dương Hiên người im lặng từ đầu đến cuối, hắn ta nói một cách chế giễu: "Đầu năm nay những người đi cửa sau chắc cũng không ít nhỉ?"
Lưu Hạo Nhiên chỉ vào Dương Hiên đang rất điềm tĩnh, thầm nghĩ rằng, để xem anh diễn, tiếp tục diễn xem anh có thể diễn đến khi nào.
Giọng nói thậm chí còn khinh bỉ hơn, "Mà tôi còn nghe nói vị giảng viên mới này, bỏ học cấp ba không lâu thì liền biến thành phi công, tìm một cô gái giàu có để ‘lái máy bay’ người ta là người có tiền, có đi cửa sau đi nữa cũng là chuyện thường tình nhỉ?"
Hắn nói về quá khứ của Dương Hiên, các giáo viên khác trong văn phòng liếc nhìn Dương Hiên bán tín bán nghi, lới nói và suy nghĩ bác bỏ của Lưu Hạo Nhiên dần yếu đi. Thì thay vào đó cúi đầu thấp giọng nói với Dương Hiên, người xem ra đang rất thờ ơ.
So với Lưu Hạo Nhiên, người luôn ỷ vào vị trí phó chủ nhiệm khoa để kiêu ngạo tự đắc, một người chưa tốt nghiệp trung học giả mạo đến đại học Lĩnh Nam, có lẽ còn đáng xấu hổ và kinh tởm hơn.
Các giảng viên khác trong văn phòng bỗng chốc chỉ tay vào Dương Hiên, nữ nhân sự xinh đẹp thấy sự tình có vẻ không ổn, bí mật tìm cơ hội rời khỏi văn phòng, gọi cho hiệu trưởng. Khi nghe hiệu trưởng một lúc nữa sẽ đến, cô nhẹ nhõm thở ra, yên tâm hơn.
Thực sự là ở đời không nơi nào không gặp người quen, mới vừa nằm vùng đến trường nhậm chức, lại gặp ngay bạn học từ hồi cấp hai. Dương Hiên nghẹn lời im lặng, nhưng anh cũng không để tâm đến điều đó, tên Lưu mập mạp kia nói anh đi cửa sau không sai, nhưng những chuyện khác cũng không kém, những năm nay đã bị nhiều người chế giễu rất ác ý Dương nghe đến nhờn cả tai, nếu anh ấy thực sự muốn mỗi lần đều tranh cãi, không mệt chết thì cũng suy tim mà chết.
Hơn nữa anh vừa nhìn thấy nữ nhân sự gọi điện thoại. Từ cuộc trò chuyện anh nghe được, hiệu trưởng có thể sẽ sớm đến xác nhận danh tính của anh. Anh chỉ cần yên tâm chờ đợi kết quả cuối cùng, dù sao tổ trưởng của Ngọa Long đã sắp xếp ổn thỏa, chắc chắn không có vấn đề nên Dương Hiên cũng không lo lắng.
Lưu Hạo Nhiên không thấy Dương Hiên phản bác, nghĩ rằng nói trúng tim đen của đối phương lại càng trở nên đắc ý kiêu ngạo, giọng điệu ngày càng mỉa mai.
"Thế nào, bị tôi vạch trần thân phận, không dám nói chứ gì, sợ rồi à?"
Dương Hiên cúi đầu, lén đảo mắt, trong lòng nhàm chán đếm nhịp, chờ tiếng những bước chân yếu ớt bên tai anh trở nên mạnh mẽ hơn.
Dương hiên cúi đầu cam chịu, làm Lưu Hạo Nhiên cười hả hê, nhưng nụ cười trên khóe miệng hắn ta lại trở nên khinh bỉ hơn, "Thật thú vị, nể tình là bạn học trước đây, tôi có thể không báo cáo và hủy hồ sơ, không lưu dấu xấu vào hồ sơ của cậu, nhưng cậu ... "
Dù sao, một bản lý lịch chưa tốt nghiệp trung học, rất khó tìm được một công việc đàng hoàng, nếu không, người bạn cùng lớp với thành tích không ra gì đã không phải gian lận lý lịch học tập mà đi cửa sau, vì vậy có để lại dấu xấu trong hồ sơ xin việc của Dương Hiên hay không, căn bản cũng chả hề hấn gì.
Sau khi mọi chuyện dường như vỡ lở do Lưu Hạo Nhiên cao cao tự tại, Dương Hiên mặt hết sức nản lòng, hành xử của anh như bị phơi bày, khuôn mặt dữ tợn lúng túng.
"Cậu từ đây bò ra ngoài luôn đi!"
Hành động của phó chủ nhiệm có phải hơi quá không?
Mọi người trong văn phòng nhìn nhau, nhưng cũng không liên quan gì đến họ, nên họ chọn cách im lặng.
"Bò?"
Dương Hiên cuối cùng cũng có động tĩnh, ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Lưu Hạo Nhiên, người đang hất mặt lên trời.
"Ô ô, cậu cũng biết rằng bò ra ngoài là đáng xấu hổ sao? Vậy thì cậu có xấu hổ khi đi cửa sau không?"
Ánh mắt của Lưu Hạo Nhiên liếc xuống, đối với thái độ âm dương quái khí của Dương Hiên, giọng hắn ta đột nhiên lạnh buốt.
"Đừng để tôi phải ra tay, nhanh lên bò ra cho tôi!"
"Lưu mập mạp, cậu thật uy phong nhỉ, hôm nay lại muốn ai bò ra ngoài đấy?"
Những người dám gọi anh ta là Lưu mập mạp cả trường này cũng chỉ có hai ba người, cơ thể của Lưu Hạo Nhiên rúm lại, ngay lập tức oải ra. Khoảnh khắc hắn quay lại, khuôn mặt ranh mãnh, "Hiệu, hiệu trưởng ..."
Những người trong văn phòng nghe thấy liền nhìn theo.
Lúc này, khuôn mặt của Lưu Hạo Nhiên thay đổi, cười lấy lòng, đôi mắt vốn nhỏ, vì nở nụ cười mà đè xuống cả lớp thịt phía dưới còn lại một đường chỉ.
"Chuyện to tát gì mà kinh động đến thầy thế?"
Hiệu trưởng không màng đến vẻ mặt đạo đức giả của Lưu Hạo Nhiên, nhìn quanh văn phòng, thấy Dương Hiên bị đám đông vây quanh, sải bước về phía trước, bước đến chỗ Dương Hiên đang lặng lẽ nhìn anh.
"Cậu là Dương Hiên?"
Lưu Hạo Nhiên nghĩ rằng nữ nhân sự xinh đẹp kia đã báo cáo sự gian lận đi cửa sau của Dương Hiên. Hiệu trưởng đến chắc là để nghiêm khắc trừng phạt Dương Hiên, hắn bày ra vẻ mặt xem kịch hay.
Những người khác nhìn vào vẻ mặt trịnh trọng của hiệu trưởng, cũng cảm thấy Dương Hiên không xong rồi.
Cả văn phòng đều căng thẳng dõi theo động tĩnh chậm rãi của hiệu trưởng.
Bầu không khí yên tĩnh đến nỗi một chiếc kim rơi nhẹ cũng có thể nghe rõ.