Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ vừa mới rời đi chưa được bao lâu, tất cả đám người phục kích liền đồng loạt rời khỏi vị trí ban đầu, đi trên con đường duy nhất về phía gia tộc Đông Phương.

Dương Hiên cảm thấy không đúng lắm, sau khi suy nghĩ một lúc, anh quyết định ra tay với gia tộc phục kích, để gia tộc Đông Phương nghe thấy tiếng đánh nhau, thì nhanh chóng rời khỏi đây.

Sau khi nghĩ kĩ chuyện này, hai người tách nhau ra hành động, tại một địa điểm hai người họ cùng lúc tấn công, một con dao găm và một thanh kiếm đã kết liễu sinh mạng của hai tên thuộc hạ.

Đến khi bọn chúng định đánh trả, quay đầu lại đã không còn thấy bóng dáng của hai người Dương Hiên đâu nữa.

Sau khi thấy chuyện này xảy ra nhiều lần liên tục, Đông Phương Môn cảm nhận được động tĩnh ở xung quanh, lại liên tưởng đến Dương Hiên đang muốn nói gì cho ông ta, sắc mặt liền thay đổi: “Chúng ta mau đi thôi, có người đang truy sát chúng ta.”

Nghe thấy vậy, mọi người lập tức bắt đầu hành động, nhanh chóng tiến về phía trước.

Những kẻ phục kích đột nhiên nhận ra mục đích của họ, gầm lên một tiếng, dẫn theo người của mình chạy đến truy sát.

Để giữ chân và làm giảm tốc độ của chúng, Dương Hiên và Tề Cấm liên tục ra tay giết chết người bên phía bọn chúng.

Đông Phương Môn cũng không phải là một kẻ ngốc. Ngay sau cảm thấy sự việc bất thường, ông ta chỉ có thể nghiến răng và quay lại nói với mọi người, "Chúng ta tấn công từ đây, không chừng có thể đánh bại họ."

Đông Phương Môn biết tình hình hiện tại của mình. Nếu tiếp tục chạy trốn, sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của các gia tộc khác, đến lúc đó muốn chạy cũng rất khó. Dù sao thì mỗi người đều không muốn từ bỏ cơ hội có thể đánh bại một con chó đang bị rơi trong thùng nước.

Sau khi Dương Hiên liên tiếp giết chết một vài người, anh đột nhiên thấy Đông Phương Môn đang dẫn người xông lên từ hướng chính giữa, anh chỉ có thể bất lực nở nụ cười, đám người này quả thực quá liều mạng.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng không thể bỏ rơi bọn họ, anh lập tức nói: “Tề Cấm, tấn công thủ lĩnh của bọn chúng, làm chúng hoang mang.”

Tề Cấm gật đầu, cùng Dương Hiên tấn công về phía hai trong ba người thủ lĩnh.

Hai người này vừa định đối phó với Đông Phương Môn, vẫn còn chưa kịp di chuyển, đã cảm nhận được một vầng sáng sát khí mạnh mẽ lao về phía mình. Thậm chí không kịp quay đầu, trực tiếp lao về phía trước, để tránh né đòn tấn công này.

Nhưng chúng lại gặp phải hai sát thủ hàng đầu trên thế giới, phương thức ám sát của họ đương nhiên là tuyệt đỉnh. Ngay khi chúng vừa tiến ra ngoài được một chút, thì liền bị hai người kia đuổi kịp, lúc bọn chúng cho rằng chính mình sẽ bị chết, thì đột nhiên nhìn thấy người giúp đỡ đứng trước mặt họ, ngăn chặn đòn tấn công của Dương Hiên và Tề Cấm.

"Nhãi ranh, mày rất kiêu ngạo, chỉ dựa vào hai người mà muốn tấn công chúng tao, có phải là quá ngây thơ rồi không." Người này tỏ vẻ khinh thường nói.

Dương Hiên và Tề Cấm không hề quan tâm đến ông ta, tầm mắt nhìn thẳng về phía sau lưng ông ta. Hai tên đàn em vừa được giải cứu nháy mắt liền bị đâm trúng cổ họng, kết liễu kiếp này của mình.

Đây là kiệt tác của Đông Phương Môn vừa mới đến. Chỉ vài giây, ông ta thấy đây là cơ hội tốt, cho nên không hề do dự mà trực tiếp kết liễu sinh mạng của hai người kia. Nhưng đối phương cũng phản kháng vô cùng mạnh mẽ, đấm hai quyền vào ngực ông ta, khiến ông ta liên tiếp phun máu tươi ra ngoài, sau đó mới miễn cưỡng ổn định lại.

Dương Hiên và Tề Cấm đi thẳng đến trước mặt gia tộc Đông Phương, đối với việc mất đi hai người lãnh đạo của ba gia tộc kia mà nói, thì chắc chắn đó là một việc rất khó giải quyết.

"Tôi nghĩ hôm nay chúng ta nên kết thúc ở đây thôi, còn đánh nữa thì chỉ khiến người khác ngư ông đắc lợi.”

Đối phương suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời nói của Dương Hiên hợp lý, liền gật đầu, "Được, sau này chúng ta sẽ còn gặp mặt, sau này nếu gặp lại, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhẹ tay.”

Dương Hiên mỉm cười, anh cũng không hề để tâm đến câu nói này của đối phương, mà cho dù có gặp lại, thì đối phương cũng không thể là đối thủ của anh được.

Sau khi họ rời đi, Dương Hiên quay người lại nói với Đông Phương Môn, “Mọi người cũng mau chóng rời khỏi đây thôi, ở đây không an toàn.”

Nói xong, hai người chuẩn bị rời đi.

Đông Phương Môn đưa tay ra, vội vàng nói: "Anh bạn, hôm nay cảm ơn hai người đã ra tay cứu giúp, tôi đây vô cùng cảm kích.”

Dương Hiên khẽ cười, không để tâm lắm, ban đầu khi ra tay cứu giúp anh cũng không hề nghĩ là sẽ nhận bất cứ một lời ích nào, chỉ đơn thuần là ra tay để bảo vệ sự an toàn cho quốc gia mà thôi.

Đông Phương Môn thấy anh không vui vẻ lắm, ông ta vội vàng nói: “Người anh em, hai người là đi một mình sao, không biết hai người có nhã hứng đi cùng bọn tôi không.”

Ông ta đưa ra quyết định như thế này cũng là bất đắc dĩ, hiện giờ bản thân đã bị thương, nếu như gặp phải nguy hiểm, gia tộc Đông Phương căn bản không có khả năng chống lại, cho nên ông ta mới có ý định tìm viện trợ từ bên ngoài, để đảm bảo an toàn cho mình.

Dương Hiên liếc nhìn Tề Cấm, cũng không phát hiện ra chút biểu cảm đặc biệt nào, anh liền nói: “Không cần đâu, chúng tôi đã quen đi đây đi đó một mình rồi, không thích gò bó ở chung với người khác.”

Nghe thấy vậy, Đông Phương Môn lập tức hoảng hốt, vội vàng đi đến trước mặt anh, do dự một lúc rồi mới nói: “Nếu như chúng ta đi cùng nhau rồi giành được quyền khai thác quặng mỏ, thì gia tộc Đông Phương chúng tôi sẳn lòng từ bỏ quyền lợi.”

Khi ông ta vừa nói xong câu này, thì đám đồ đệ của gia tộc Đông Phương ở phía sau lập tức hoảng loạn, vội vàng nói với ông ta: “Trưởng lão, như vậy không được, chúng ta đến đây là vì quặng mỏ mà.”

Đông Phương Môn quay lại trừng mắt với bọn họ, mỉm cười nói, “Cậu thấy tình trạng hiện giờ của tôi có đủ khả năng giành thắng lợi sao? Còn nữa, nếu như không có bọn họ, thì chúng ta có thể sống mà đi ra chỗ này ư?”

Ngay khi nghe ông ta nói vậy, mọi người đều sững sờ, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thực tế thì đúng là như vậy.

Dương Hiên mỉm cười, nếu như hai người bọn họ cứ như vậy mà rời đi, dựa vào tính khí của những gia tộc kia thì chắc chắn sẽ lại quay lại truy sát, đến khi đó gia tộc Đông Phương lại không có khả năng chống cự, vậy thì mọi chuyện mà bọn họ làm không phải đều là uổng công vô ích sao.

Sau khi xác nhận ánh mắt của Tề Cấm, anh liền gật đầu: “Tôi đồng ý đi cùng các người, nhưng có một điều kiện.”

Đông Phương Môn lập tức vui vẻ nói: “Có điều kiện gì cậu cứ nói, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của gia tộc, thì tôi đều đáp ứng.”

"Rất đơn giản, trong khoảng thời gian sau này chúng ta đi cùng nhau, các người không được phép thăm dò thân phận của chúng tôi. Còn nữa bữa ăn của chúng tôi là do bên ông cung cấp.” Sau khi Dương Hiên nói xong, anh liếc mắt nhìn tất cả mọi người bên gia tộc Đông Phương, không thấy gì bất thường.

Đông Phương Môn rất vui vẻ, vội vàng nhận lời: “Được, vậy thì cứ quyết định như vậy đi.”

Sau đó, Dương Hiên đưa gia tộc Đông Phương đi đến một thung lũng nhỏ, anh đã từng đến đó, ở đó rất ít người qua lại, hơn nữa còn có thể tránh gió, mà cũng không bị lạnh, anh dự định đưa mọi người đến đây trú ẩn, để bọn họ có thể dưỡng tĩnh nghỉ ngơi, chuẩn bị tốt cho trận đấu cuối cùng.

Sau một giờ đồng hồ vất vả, bọn họ cũng đến được nơi cần đến, sau khi tiến vào thung lũng, tìm một hang động để trú ẩn, đồng thời họ cũng xóa hết mọi dấu vết, chắc chắn rằng không thể để người khác biết được tung tích.

Khi xử lý xong mọi chuyện, tất cả mọi người mới có thể bước vào giai đoạn nghỉ ngơi.

Sau khi tính toán sơ bộ, vẫn còn ba ngày nữa, cuộc chiến săn bắn này sẽ kết thúc. Dương Hiên dự định lên đường vào buổi sáng của ngày cuối cùng, trong một buổi sáng thì sẽ đến nơi. Dành thời gian buổi chiều cho trận chiến cuối cùng.

“Đông Phương tiên sinh, tôi dự định đến ngày cuối cùng sẽ xuất phát, còn các ông có ý kiến gì không?” Dương Hiên không muốn một mình quyết định, nên anh hỏi Đông Phương Môn.

Đông Phương Môn lắc đầu, nói: “Chúng tôi không có ý kiến gì, đi lúc nào cũng được, tất cả đều dựa theo sự sắp đặt của cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK