Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dương? Dương Hiên!"

Đường Kế Đức nhìn Dương Hiên, người dường như đã bị bỏ lại ở đằng xa vậy mà không biết từ khi nào chạy đến trước mặt mình, tặc lưỡi, lòng có chút mơ hồ.

"Tại sao cậu lại ở trước mặt tôi?"

Đường Kế Đức xác nhận trước mặt ông ta quả thực là Dương Hiên, người đáng ra đang ở phía sau ông ta, trong lòng cảm thấy kinh hãi, hoàn toàn không dám tin.

Nếu không phải vừa nãy nhiều người, bản thân không muốn để lộ quá nhiều thực lực, chơi với những tên trộm mộ như mèo vờn chuột, thì anh đã sớm tát những người này một cái và kết thúc trò chơi đuổi bắt vô nghĩa này.

Vì vậy, một khi ra khỏi tầm nhìn của người khác, Dương Hiên không cần che giấu thực lực riêng của mình, trực tiếp đạp chân phi nhanh trong ngàn dặm vượt qua Đường Kế Đức, trực tiếp chặn ở trước đầu cầu mà ông phải đi qua.

Dương Hiên dựa vào một thân cây, khuôn mặt nhẹ như gió mây, thản nhiên nói: "Ai bảo ông đi bộ chậm chạp, chờ ông, chắc tôi ngủ gà ngủ gật mấy giấc cũng xong rồi."

Khuôn mặt của Đường Kế Đức đỏ ửng, đôi mắt đỏ ngầu như muốn ăn thịt người.

Bản thân đã liều mạng để chạy như điên, nhưng trong mắt người khác, đó chỉ là bước đi bộ chậm chạp.

Đường Kế Đức giận sôi máu, giọng nói tức giận đến run rẩy.

"Dương Hiên, muốn chết hả!"

Đường Kế Đức giận dữ đến hồ đồ, vận dụng hết công lực của mình, nhào thẳng vào ngực Dương Hiên.

Kì thực trong lòng Đường Kế Đức đang rất bối rối, nhưng không quên quan sát xung quanh không có nơi nào để trốn thoát ngoại trừ cây cầu treo duy nhất.

"Trời sắp tối, cũng đã chơi đủ rồi."

Dương Hiên không cho Đường Kế Đức cơ hội để chạy trốn một lần nữa, Đường Kế Đức muốn trốn cũng không trốn được, anh vung một cước mạnh không chút nương tay vào Đường Kế Đức.

"Phụt...."

Một ngụm máu tươi bắn ra.

Đường Kế Đức hưởng thụ đãi ngộ mà ông ta vừa được ban cho, bay ngược đi, phịch một tiếng, đụng vào trên cây, rồi bật ngược trở lại.

"Ọe ...."

Đường Kế Đức bị vắt kiệt máu với những mảnh vụn nội tạng dưới tác động dữ dội, khi che ngực và nằm ngửa với đôi mắt kinh hoàng, ông ta chỉ thở dài một hơi.

Đường Kế Đức vật lộn với chiếc cổ, thứ duy nhất có thể cử động quay lại nhìn Dương Hiên, người đang bước đến bên ông ta từng bước, đôi mắt căm hận.

"Thật không ngờ, đây là sức mạnh thực sự của cậu, ban nãy cậu chỉ giả vờ với chúng tôi ... hahaha ... phụt..."

Đường Kế Đức mỉm cười chạm vào mạch máu vỡ trong ngực, phun ra một dòng máu lớn, ánh mắt đầy sự mỉa mai nhìn Dương Hiên, khóe miệng nở một nụ cười kỳ quái.

" Làm cảnh sát nằm vùng dễ dàng như vậy sao, ngay cả người nhà cũng phải phòng vệ, hahaha, thật đáng thương ..."

Đây cũng coi như bản thân ông ta thua cuộc trong tay Dương Hiên, Đường Kế Đức tự an ủi mình, thầm cười gượng gạo.

Người này thật lắm lời, Dương Hiên bất mãn nhìn đôi chân mình, "Hơi hối hận vì đã không dùng tất cả sức mạnh của mình, vẫn cho ông cơ hội để lảm nhảm."

Đường Kế Đức nghẹn ngào giữa cổ họng, miệng đầy máu, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Dương Hiên cười sảng khoái, túm chặt chân Đường Kế Đức rồi đi nhanh về phía Tiêu Đằng.

Tên tiểu tử kia bị thương không nhẹ, anh phải về nhanh để kịp thời cứu chữa.

Dương Hiên kéo Đường Kế Đức về phía trước, trên đường Đường Kế Đức bị kéo đau đến nổi bừng tỉnh rồi lại ngất đi, muốn mắng mười tám đời tổ tiên nhà Dương Hiên, nhưng ông ta bị Dương Hiên giữ lại chút hơi thở yếu ớt, căn bản không có cách nào để la mắng.

Một lần nữa, Đường Kế Đức bị va vào một hòn đá, bừng tỉnh trong đau đớn, đau đến nổi ứa nước mắt.

Đường Kế Đức kiêu ngạo ương ngạnh ở Lĩnh Nam, không ai dám nói năng thô lỗ với ông ta.

Giờ này, giống như một món đồ chơi bù nhìn thông thường, ánh mắt Đường Kế Đức oán hận nhìn Dương Hiên, vừa căm phẫn vừa bi thương, bị tra tấn thê thảm như vậy, chi bằng để Dương Hiên cho ông ta chết một cách dễ dàng.

Thật đáng tiếc, cơ hội để được chết một cách thoải mái cũng không có.

Dương Hiên đi được một lúc, trong mắt Đường Kế Đức như đã nửa thế kỷ trôi qua, nhưng kì thật quá lắm cũng chỉ vài phút.

Dương Hiên nhìn Tiêu Đằng cũng đang hôn mê bất tỉnh, cảm thấy khó xử.

Chữa khỏi hoàn toàn hay chỉ chữa được một nửa cho cậu ta? Tuy nhiên, bất kể chữa khỏi hay chữa khỏi một nửa, việc chữa lành vết thương chỉ bằng linh khí là một sự lãng phí thời gian và linh khí.

Bên tai nghe các sĩ quan cảnh sát khác đang tìm kiếm cậu ta, Dương Hiên nhớ ra một vài thứ Đường Kế Đức lấy từ ngôi mộ, cúi người và tát vào Đường Kế Đức người đang không biết khi nào mới tỉnh, từ lồng ngực Đường Kế Đức móc ra những thứ ông ta giấu.

Thời gian cấp bách, Dương Hiên đã mất một lúc lâu mới lục ra một viên thuốc Hồi Xuân có thể điều trị vết thương của Tiêu Đằng.

Dương Hiên trả lại mấy thứ còn lại vào ngực của Đường Kế Đức, giúp Tiêu Đằng uống thuốc bằng một tay, miệng vết thương Tiêu Đằng đang dần lành, một tay kéo chân của Đường Kế Đức đến hướng có thể cảnh sát có thể sẽ nhìn thấy.

Về lý do tại sao Dương Hiên không tự cất giấu những cuốn sách và đan dược cho riêng mình, một là Dương Hiên không muốn làm những việc không đứng đắn trái với lương tâm. Hai là, dù sao đi nữa anh cũng sẽ tự tinh chế ra được đan dược, mặc dù một số loại tiên dược cổ đại đã sắp bị tuyệt chủng, không dễ tìm lắm, nhưng Dương Hiên muốn có được sức mạnh của tu tiên, không muốn chỉ dựa vào đan dược.

Bên cạnh đó, chiếc camera vô hình được gắn vào rương trong ngôi mộ đã ghi lại bằng chứng. Mặc dù anh đã tắt nút sau khi ra ngoài, nhưng những thứ đồ đó anh vẫn không thể động vào.

"Tìm được rồi, ở trong này."

Dương Hiên đã giao Đường Kế Đức và Tiêu Đằng cho cảnh sát, cảm thấy không có gì liên quan đến mình nữa, chuẩn bị nhanh chóng quay lại sắp xếp một số thông tin và bằng chứng. Sau khi giao nó cho cảnh sát Lĩnh Nam, anh có thể lên đường về nhà, đi về với người vợ nhớ nhung bao lâu.

Nghĩ đến Lâm Toàn trong lòng, Dương Hiên không thể không háo hức, anh bước nhanh chân rời đi.

"Đợi một chút, mặc dù biết là đồng sự, nhưng anh bạn, có thể quay lại với chúng tôi viết tường trình không?"

Sau khi nhìn thấy thân thủ của Dương Hiên, đám trộm mộ đã trả giá đắt, giống như một con chó chết bị Dương Hiên kéo lê trên đường.

Mấy đồng chí cảnh sát trong lòng khiếp sợ và ngưỡng mộ, đội trưởng này liên quan đến vụ án và giúp họ phá được án, mọi người không khỏi sùng bái, thận trọng nhìn Dương Hiên.

Bây giờ, trong đầu Dương Hiên là một nỗi nhớ nhà, cảm thấy trì hoãn trong chốc lát cũng rất lãng phí thời gian, hơn nữa gần đây, khi anh tu luyện, lông mày không ổn định, lo sợ bất an, bản chép tay tu chân có ghi lại. Nói chung, người tu chân bình thường đều có những lời cảnh báo đặc thù, đặc biệt là với những người thân yêu.

Đừng nhìn Dương Hiên có vẻ nhàn nhã ở Lĩnh Nam, nhưng nếu nhiệm vụ không có tiến triển, anh không thể liên lạc với gia đình, chỉ có thể kiềm chế tìm sự đột phá để hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng trời cũng không phụ người có lòng.

Đường Kế Đức xem như tự đến cửa nộp mạng.

Trước mắt, anh chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà.

Dương Hiên nhướn mày, tiết lộ thân phận.

"Tôi là đội trưởng của đội C Ngọa Long, cũng là lão đại của Tiêu Đằng, người đã đưa mọi người đến. Đây là bằng chứng về tội ác của Đường Kế Đức. Trong bản ghi chép tiếp theo, có thể hỏi Tiêu Đằng. Tôi có một việc gấp cần đi trước. Báo cáo chi tiết, tôi sẽ gửi cho cơ quan chức năng sớm nhất có thể. "

Mặc dù đội trưởng của sở cảnh sát Lĩnh Nam không biết tổ chức của Ngọa Long Hoa Hạ là tổ chức gì, nhưng thấy bộ dạng kính trọng với Tiêu Đằng của Cục trưởng, là đội trưởng của Tiêu Đằng, thì chắc chắn còn lợi hại hơn Tiêu Đằng nhiều.

Tiểu đội trưởng đã thu thập bằng chứng theo các quy tắc, không dám ngăn Dương Hiên rời đi.

Dương Hiên lấy chiếc điện thoại di động được sử dụng ở Lĩnh Nam, gọi cuộc điện thoại bí mật đầu tiên từ khi thực hiện nhiệm vụ.

"Bộ trưởng Hình, nhiệm vụ đã hoàn thành, lập tức cho tôi một vé trở về Trung Giang càng sớm càng tốt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK