Lúc Bạch Sùng Nghĩa muốn từ chối thì bị một lực tay ngăn lại: “Tôi lên làm bộ trưởng mới biết được khó khăn của anh. Trước kia anh cứ nói anh hám tài nhưng nguyên nhân chính e rằng không phải như vậy.”
Bạch Sùng Nghĩa liếc nhìn vợ và con gái của mình, họ ăn mặc rất bình thường không chút xa xỉ: “Cậu nói không sai, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi.”
Dương Hiên rất thông cảm với ông ta, anh lấy ra từ trong túi một cái thẻ nói: “Đây là thẻ tiền lương Ngọa Long đưa cho tôi, một năm cụ thể có bao nhiêu tiền thì tôi không biết, mật khẩu là sáu số không, giờ tôi đưa cho anh.”
Bạch Sùng Nghĩa sững sờ, vội vàng từ chối: “Không cần đưa tiền cho tôi, chúng tôi có đủ tiền để sống.”
Lúc này vợ và con gái ông ta đã về phòng, họ hiểu rõ rằng không thể nghe lén hai người Bạch Sùng Nghĩa nói chuyện.
“Chị dâu đã theo anh nhiều năm như vậy nhưng chưa từng được sống sung sướng, bắt đầu từ hôm nay hãy để hai người họ hưởng thụ cuộc sống đi.” Dương Hiên ném cái thẻ lại rồi đứng dậy định rời đi.
Tuy Bạch Sùng Nghĩa nói như vậy nhưng trong lòng ông ta rất rõ mình không có nhiều tiền, ông ta dự định mấy ngày sau sẽ ra ngoài đi làm. Cầm lấy thẻ tiền lương của Dương Hiên, ông ta hơi cảm động. Mặc dù ông ta biết rõ Dương Hiên làm vậy để ông ta an tâm ở lại đây, nhưng có thể đưa thẻ tiền lương của mình cho ông ta chứng tỏ anh rất xem trọng ông ta.
Sau đó ông ta đứng dậy nói lớn: “Lát nữa qua đây ăn cơm nhé, chúng ta cùng uống chút rượu.”
Dương Hiên mỉm cười: “Được, không phải một mình tôi đến, còn bạn gái tôi nữa.”
“Đều đến cả đi, tôi có mấy bình rượu ngon, chúng ta cùng thưởng thức.” Bạch Sùng Nghĩa nói xong rồi lại ngồi vào chỗ của mình. Sau khi không làm bộ trưởng nữa thì đến người trông cửa cũng xem thường ông ta, bây giờ lại được người lôi mình xuống xem trọng khiến ông ta cảm thấy ấm áp, hơi cảm động.
Đến tối Dương Hiên dẫn theo Mị Nương đến nhà Bạch Sùng Nghĩa, trên bàn có mấy món ăn tự nấu và một chai rượu nho.
Bạch Sùng Nghĩa liếc nhìn, cười nói: “Bạn gái của cậu là Mị Nương phải không?”
Mị Nương gật đầu: “Anh Bạch thật có mắt nhìn, tôi chính là Mị Nương.”
Nói rồi cô cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra gương mặt thật của mình.
Ngoại trừ Bạch Sùng Nghĩa và Dương Hiên ra thì hai người còn lại đều nhìn cảnh tượng này đến sững sờ, quan trọng hơn họ đều là đàn bà con gái.
“Hai người nhìn cái gì? Có phải bị mê hoặc rồi không?” Bạch Sùng Nghĩa cười nói.
Vợ ông ta và Bạch Mẫn Mẫn vội vàng định thần lại, hai má đỏ ửng.
Một bàn năm người ăn uống xong, Mị Nương và vợ con Bạch Sùng Nghĩa ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm, còn Dương Hiên trò chuyện với Bạch Sùng Nghĩa.
“Làm bộ trưởng chẳng dễ dàng nhỉ?” Bạch Sùng Nghĩa cười nói.
Dương Hiên thở dài: “Anh đúng là một tên khốn, lại ném cho tôi một mớ rắc rối lớn. Anh biết không? Lúc tôi lục soát nhà ba người kia thì lục được hai trăm tỉ, còn chưa kể số tiền bọn họ tiêu trong nhiều năm nay nữa. Đây chỉ là tiền tham ô của ba người không có chức danh gì lớn, nếu là một người có danh tiếng thì còn tham ô bao nhiêu tiền nữa.”
Bạch Sùng Nghĩa cũng thở dài, sau đó giơ ngón tay cái với Dương Hiên: “Cậu giỏi hơn tôi, tôi làm bộ trưởng nhiều năm như vậy cũng không dám làm chuyện này. Tôi biết họ tham ô rất nhiều tiền, nhưng chẳng dám động tay với họ.”
Dương Hiên biết ông ta lo ngại vài chuyện nên mới không động tay. Dương Hiên vừa đến, rất nhiều chuyện đều không biết nên anh mới tuỳ tiện thoải mái, quyết liệt làm chuyện này.
“Tiếp theo cậu định thế nào? Bắt hết bọn họ sao?” Bạch Sùng Nghĩa tò mò hỏi.
Dương Hiên lắc đầu: “Không, tôi để họ tự giác giao tiền ra.”
Bạch Sùng Nghĩa nghĩ hồi lâu thấy đây là một cách tốt, sau đó nói: “Đừng làm quá đáng, nên biết cách vừa đấm vừa xoa. Cũng nên lôi kéo một số người về phe mình, đừng đắc tội với tất cả.”
Dương Hiên hiểu ý ông ta, thầm ghi nhớ chuyện này.
“Có thể thấy cuộc sống trong nhà của anh không xa hoa lắm.” Dương Hiên nhìn thức ăn trên bàn và đồ bọn họ dùng cũng không phải đồ quá tốt, chỉ là đồ bình thường.
“Vợ tôi là người bình thường, không có gia thế, sống cũng khá tiết kiệm. Dù lúc tôi làm bộ trưởng, trong nhà cũng không thuê người giúp việc, mọi thứ đều một tay vợ tôi làm cả. Đời này tôi đưa ra hai quyết định đúng đắn nhất, một là cưới người vợ này về, hai là lên kế hoạch cho chuyện này. Mặc dù tôi thất bại nhưng tôi không hối hận.”
Vẻ mặt Bạch Sùng Nghĩa rất nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn.
“Anh biết không, anh rất có thể sẽ chết. Vì sao không nói chuyện này với bộ trưởng cũ để nhờ họ giúp đỡ.” Dương Hiên nói ra thắc mắc trong lòng.
Bạch Sùng Nghĩa lắc đầu: “Nội môn không quản lý chuyện này, đây là quy định của Ngọa Long.”
Dương Hiên bất lực lắc đầu, nhiều quy định như vậy khiến người ta hít thở không thông: “Chúng ta phải tuân thủ quy định, nhưng cũng phải học cách linh hoạt ứng biến, đừng để Ngọa Long rơi vào nguy hiểm.”
Bạch Sùng Nghĩa gật đầu, đây chính là điều ông ta thiếu sót. Không linh hoạt ứng biến cũng sẽ mất đi một phần bá đạo, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến ông ta không quản lý được Ngọa Long.
Lúc Dương Hiên và Bạch Sùng Nghĩa đang uống rượu với nhau, một số người đã không thể ngồi yên được nữa, lần lượt đến nhà Hồ Mỹ và Hồ Nhất Phu, đồng thời cũng mang theo rất nhiều quà.
Nhìn thấy Hồ Mỹ ở trong nhà, bọn họ liền nói: “Phó bộ trưởng, cô phải giúp chúng tôi, bộ trưởng làm vậy chẳng khác nào muốn ép chúng tôi vào đường cùng.”
Hồ Mỹ không nói gì, đây cũng là chuyện cô ta lo lắng. Cô ta cũng tham ô rất nhiều tiền của Ngọa Long, nếu không tìm ra cách giải quyết thì bản thân cô ta cũng có thể bị Dương Hiên bắt đi.
“Chuyện mọi người nói tôi đã biết, qua chuyện hai ngày trước mọi người nên hiểu rõ Dương Hiên là một người lòng dạ ác độc, căn bản là xem thường chúng ta.” Cô ta cũng cực kì bất lực, mặc dù cô ta đã giúp Dương Hiên lên làm bộ trưởng nhưng cũng rất khó làm anh thay đổi quyết định.
Mọi người nghe thấy vậy đều sững sờ, vội nói: “Vậy chúng ta nên làm thế nào?”
Hồ Mỹ liếc nhìn Lauter bên cạnh, thấy hắn cũng không có cách gì , thở dài bất lực nói: “Cứ làm theo lời bộ trưởng nói là được, chỉ cần mọi người giao nộp tiền tham ô nhiều năm qua ra thì bộ trưởng sẽ không ra tay với mọi người.”
Mọi người bất lực lắc đầu, trong đó có một người tỏ vẻ khó chịu nói: “Tôi cũng rất muốn làm vậy, nhưng tiền đã xài rồi thì lấy cái gì đưa cho anh ta chứ.”
Mọi người đều hưởng ứng câu nói này của người kia.
Hồ Mỹ không bảo họ đi mượn tiền hoặc lấy tiền bằng những cách khác, mà nói: “Mọi người nói rõ tình hình thực tế với bộ trưởng, cậu ta sẽ không quở trách đâu.”
Câu nói này không khiến người khác tin tưởng, bất kì ai cũng biết nếu nói với bộ trưởng thì sẽ chứng tỏ mình đã làm chuyện tham ô kia. Chỉ cần Dương Hiên không vui thì có quyền bắt họ lại.