Một lúc lâu sau, Dương Hiên cảm thấy không khí như vậy hơi kỳ lạ, nên anh chủ động lên tiếng.
“Sư tỷ, chị không muốn hỏi gì sao?”
Tu vi của Dương Hiên có khả năng đã bị bại lộ, bản thân anh cũng biết không thể tiếp tục che giấu nữa, vốn dĩ dự định thẳng thắn thừa nhận, nhưng bây giờ Ngụy Ngư Nặc không nhắc tới, khiến anh hơi khó hiểu.
Ngụy Ngư Nặc nghe thấy lời này, hơi kinh ngạc, sau đó lại cười gian xảo.
“Hỏi cái gì? Cậu giấu giếm tu vi với tôi? Hay là cậu gia nhập Hiên Viên Tông có mục đích khác?”
Dương Hiên ngại ngùng ho hai tiếng, trong lòng đã chuẩn bị lời để đáp trả, lại nghe Ngụy Ngư Nặc lên tiếng.
“Tôi cũng không hỏi nhiều… Cũng không biết khi đó, cậu vượt qua khảo nghiệm như thế nào.” Nói tới đây, thần sắc cô trở nên nghiêm trọng hơn, “Có điều tôi hi vọng, cậu không làm việc gì có lỗi với Hiên Viên Tông. Cậu muốn tu hành, tôi có thể giúp cậu, cậu muốn Thiền Dược linh thạch, tôi cũng có thể cho cậu. Nhưng… dù sao cậu cũng là một đệ tử của Hiên Viên Tông, hi vọng… hi vọng cậu đừng làm tôi khó xử.”
Trong mấy lời này, có phần khuyên nhủ, cũng có ý cảnh cáo.
Nhưng lại khiến trái tim căng thẳng của Dương Hiên nhẹ nhõm hơn.
“Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để quên đi chuyện này.”
Ngụy Ngư Nặc buông đũa xuống, hai đan tay vào nhau, từ từ nghiêng đầu nhìn Dương Hiên.
Trên mặt Dương Hiên vẫn còn vẻ kinh ngạc, lại nhìn thấy Ngụy Ngư Nặc nghịch ngợm nháy mắt.
“Được rồi, đồ ăn nguội cả rồi, kết thúc vấn đề này đi.”
Dương Hiên cười tủm tỉm, suy nghĩ quá nhiều, trái lại sẽ khiến hai người thêm nghi ngờ.
Cứ như vậy đi.
Sau khi Dương Hiên thu dọn đồ đạc xong, phát hiện Ngụy Ngư Nặc lại chạy lên mái nhà. Dương Hiên chỉ với hai ba bước đã nhảy lên, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Tiếp theo, phải đợi tin tức bên chỗ đại sư huynh.” Ngụy Ngư Nặc nghiêng đầu nhìn anh.
“Tôi cũng đi nhé, đi xem thử”.
“Biết thêm nhiều điều cũng tốt.”
“Lần này đi có phần nguy hiểm…”
Cô còn chưa nói hết, đã bị Dương Hiên cắt ngang.
“Chính bởi vì nguy hiểm, mới cần đi… không phải sao?”
Nghe thấy mấy lời này, gương mặt Ngụy Ngư Nặc đỏ ửng lên, từ lúc nãy khi tỉnh dậy, tâm trí cô tràn đầy những mớ suy nghĩ lung tung.
Ánh nắng chiều tà vô cùng đẹp, nhưng lại gần với hoàng hôn.
Cả dãy núi lớn của Hiên Viên Tông được ánh nắng màu cam bao phủ, trong nháy mắt, tựa như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
Ngụy Ngư Nặc ngân nga một giai điệu không tên, hai chân bên cạnh không ngừng đung đưa.
Dương Hiên ngẩn người nhìn khung cảnh tuyệt đẹp truớc mắt, tâm tình thay đổi lạ thường.
Không lâu sau, trong mắt anh lóe lên một thứ ánh sáng đặc biệt.
Bài ca dao của Ngụy Ngư Nặc khẽ ngừng lại.
“Tu vi của cậu thăng cấp rồi sao?”
Dương Hiên gật đầu, không ngờ rằng, cảnh giới Trúc Cơ tầng bốn lại thăng cấp theo cách yên lặng thế này.
Ngày hôm sau, Dương Hiên và Ngụy Ngư Nặc lại đến Kiếm tông.
Lời đồn đại đã lan truyền khắp nơi, Dương Hiên cảm thấy cũng chẳng sao cả. Hơn nữa, bởi vì thực lực mà hôm qua Ngụy Ngư Nặc thể hiện khiến người khác có phần kinh hãi, làm rất nhiều người trong Kiếm tông đến cả dũng khí đối diện cũng không có.
Ở đại điện Kiếm tông, Thiền Dư đưa một phong thư cho Ngụy Ngư Nặc.
“Trong này là những thông tin thu thập được của Hiên Viên Tông liên quan đến Hiêu trong mấy năm nay, hi vọng sẽ hữu ích với cô.”
Ngụy Ngư Nặc kính cẩn tiếp nhận, trịnh trọng hành lễ.
“Đa tạ Thiền sư huynh.”
“Ngụy sư muội nói mấy lời này hơi xa lạ rồi, hôm qua tôi không thể giúp cô, trong lòng thực sự có phần hổ thẹn, đây xem như là tôi nhận lỗi đi.”
Ngụy Ngư Nặc khẽ mỉm cười, “Thiền sư huynh không giúp mới tốt, nếu như thực sự giúp rồi, tôi cũng không biết phải lấy gì để trả ân tình này. Chắc hẳn, trưởng lão cũng sẽ không muốn thấy tôi và Kiếm tông có quá nhiều vướng mắc.”
Thiền Dư gật đầu, đối với chuyện ngày hôm qua trong lòng hai người kỳ thực đều có tính toán.
Cho dù chuyện như vậy xảy ra hàng ngàn lần, Thiền Dư cũng sẽ không ra tay.
Thiền Dư liếc nhìn Dương Hiên, trong ánh mắt lộ ra sự tán thưởng. Ngày hôm qua, Dương Hiên dám dựa vào tu vi của luyện khí sư, thần tốc chiến đấu với hơn mười cao thủ Trúc Cơ, chỉ riêng khí thế này đã vượt qua rất nhiều người.
Anh ta vỗ vai Dương Hiên.
“Lần này cậu cũng đi sao?”
“Vâng, đại sư huynh, lần này tôi cũng sẽ đi theo sư tỷ.”
“Cậu có biết rằng, tất cả người trong tổ chức Hiêu này đều là cao thủ?”
“Tôi biết.”
Thiền Dư đổi đề tài.
“Vậy nếu cậu đi có thể sẽ gây phiền phức cho sư tỷ của cậu, cậu vẫn muốn đi sao?”
Dương Hiên không rõ người này rốt cuộc có ý gì, chậm rãi cân nhắc.
“Tôi và sư tỷ đi cùng nhau, giả vờ không quen biết, bí mật trợ giúp, chắc hẳn tổ chức này cũng sẽ không để tâm đến một tên nhóc luyện khí như tôi đâu?”
Dương Hiên nói như vậy, chỉ là cái cớ anh dùng để đối phó với Thiền Dư mà thôi.
Thiền Dư lặng lẽ nhìn Dương Hiên một lúc, đột nhiên cười lớn, “Ha ha ha, Dương sư đệ đã nói vậy, tôi chỉ có thể cầu chúc mọi người trở về an toàn. Có điều, tôi phải nhắc nhở hai người thêm một câu, cẩn thận người bên cạnh…”
Dương Hiên gật đầu.
Không biết Thiền Dư có suy nghĩ gì khi nói những lời này.
Dương Hiên thầm cân nhắc, lẽ nào mấy trưởng lão kia đã phát hiện ra điều gì đó?
Thế nhưng, Thiền Dư không tiếp tục truy hỏi, Dương Hiên cũng không nhiều lời.
Ngụy Ngư Nặc dường như cũng phát hiện ra chút manh mối, cô nhìn Dương Hiên tỏ ý hãy yên tâm.
Ba người họ chờ đợi một hồi, nghe nói trưởng lão muốn đến đây.
Không lâu sau, Hướng Tử Mặc và Tần Hồng Chung chầm chậm bước lên cầu thang.
Dương Hiên sững sờ, sao người đứng đầu của Côn tông cũng đến đây?
“Hừ!” Tần Hồng Chung hừ lạnh một tiếng, nhìn Ngụy Ngư Nặc với sắc mặt không hề tốt đẹp.
Hướng Tử Mặc bất đắc dĩ nhún vai.
Những lời tiếp theo khiến Dương Hiên cũng hiểu được sơ lược hàm ý của hội trưởng lão.
“Lần này, ta bỏ qua cho hành động tùy tiện làm bậy của Đạo tông các người. Ta và mọi người trong hội trưởng lão đã cùng nhau bàn bạc, cuối cùng đưa ra quyết định để Tử Mặc đi cùng mấy người…”
Hướng Tử Mặc bước lên hai bước, “Ngụy sư muội, nếu như có gì sai sót, mong bỏ qua cho.”
Dương Hiên nhanh chóng phản ứng, trưởng lão đưa Hướng Tử Mặc đến là để giám sát họ, đây rõ ràng là vô cớ gây sự, vậy mà lại không thể cự tuyệt.
Còn Ngụy Ngư Nặc lại giống như đã sớm đoán được từ trước.
“Sao Hướng sư huynh lại nói vậy, con đường này chắc sẽ vô cùng gian nan, còn phải làm phiền sư huynh chăm sóc.”
Hướng Tử Mặc hơi nheo mắt, “Không dám không dám.”
Lời nói của hai người đều mang hàm ý khác.
Tần Hồng Chung nhìn thấy hai người họ đối đầu hơi gay gắt, trên môi nở nụ cười lạnh lùng.
Hội trưởng lão phái Hướng Tử Mặc đi, là có ý đồ muốn cướp đại trận Khốn Tiên trên đường đi.
Vốn dĩ, rất nhiều người của hội trưởng lão cảm thấy, Thiền Dư mới là lựa chọn tốt nhất cho nhiệm vụ lần này.
Lúc trước hội trưởng lão cũng đã cử người đến thương lượng với Thiền Dư, nhưng lời đề nghị này bị Thiền Dư từ chối không chút do dự.
Quả thực việc này đã khiến hội trưởng lão vô cùng tức giận, cho nên phải nhanh chóng tìm Hướng Tử Mặc làm kẻ chết thay.