Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tin nhắn tôi đã gửi đi rồi, hàng của các anh không vào được Thẩm Thành đâu”, sau khi nói xong, người kia cười lớn tiếng.

Dương Hiên vô cùng tức giận, giơ dao găm ra kết thúc tính mạng của hắn. Người kia nhìn thấy thế bị dọa sợ chết khiếp, vội vàng nói: “Chúng tôi được phái tới đây để tìm các anh, xác nhận lộ trình đi cuối cùng của các anh, ngăn cản các anh vào Thẩm Thành”.

"Tại sao nhất định muốn tìm chúng tôi, chặn chúng tôi ở giao lộ không phải tốt hơn sao? Tại sao lại phí sức như vậy?", điểm này Dương Hiên không hiểu lắm, liền hỏi.

"Là thế này, vì một số chuyện, gia tộc Bắc Minh không có nhiều người để ngăn tất cả các giao lộ, chỉ có dùng cách theo dõi, ngăn các anh lại từ một con đường”, người này vừa nói, cơ thể vừa run rẩy, đồng lời không ngừng nhìn Dương Hiên, sợ anh đột nhiên ra tay.

Dương Hiên nghĩ một lúc, rồi gật đầu: “Anh có thể đi rồi, tôi khuyên anh câu cuối, tốt nhất đừng quay về, nếu không rất dễ bị bọn chúng trừng phạt”.

Người kia gật đầu, nghiêm túc nói: “Cho dù anh không nói, tôi cũng sẽ không quay về, trải qua thời gian dài như vậy tôi hiểu rất rõ phương thức hành sự của gia tộc Bắc Minh, một người không thuận theo sẽ bị giết chết, sẽ bị phạt tiền”.

Dương Hiên gật đầu, ném cái xác ở vị trí tài xế xuống mương bên cạnh sau đó lái xe thẳng tới đội xe đang chạy của mình.

Một lúc sau nhìn thấy xe ở thị trấn Liễu Lâm, Dương Hiên cũng dừng lại, đưa xe giao lại cho người kia, lạnh lùng nói: “Nhanh chóng lái xe rời khỏi chỗ này, nếu không sẽ gặp nguy hiểm”.

Sau khi nói xong, anh cố ý liếc nhìn người trên xe một cái.

Hắn lập tức hiểu ra, vội vàng lái xe rời khỏi đó.

Sau khi thấy hắn đi xa, Dương Hiên tới trước mặt Andrew, nghiêm túc nói: “Sự việc thất bại rồi, bọn họ đã truyền tin tức ra ngoài, bây giờ có lẽ người của gia tộc Bắc Minh đã biết”.

Andrew nghe vậy thì hơi đau lòng, đây là chuyện ông ta không muốn nhìn thấy nhất: “Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây?"

Dương Hiên nghĩ một lát, nghiến răng nói: “Sau khi bọn họ nhận được tin nhắn nhất định sẽ liên hệ với hai người đó, bây giờ hai người đó đã xong đời rồi, hoàn toàn không nhận được tin tức nữa, Bọn họ sẽ biết được hai người đó xảy ra chuyện, cũng biết được chúng ta đã biết chuyện tin nhắn được gửi đi rồi. Đến lúc đó chắc chắn sẽ không nghĩ tới con đường này nữa, vì vậy chúng ta đi con đường này vẫn là an toàn nhất”.

Mặc dù Andrew cảm thấy có lý, nhưng vẫn hơi lo lắng, nếu như bọn họ không làm như Dương Hiên nói vậy phải làm sao, như vậy không phải là nguy hiểm rồi sao.

Nhìn biểu cảm của ông ta, Dương Hiên hiểu ngay ý của ông ta, anh cười nói: “Ông yên tâm đi, cho dù bọn họ không làm như vậy, tôi cũng có cách”.

Sự tự tin của anh bắt nguồn từ thực lực của anh, anh không tin gia tộc Bắc Minh sẽ vì chút hàng hóa này mà phái ra cao thủ của gia tộc, những cao thủ bình thường cho dù có nhiều thì cũng không phải đối thủ của anh, vì vậy mới tràn đầy sự tự tin như vậy.

Điều quan trọng nhất là nếu như bọn họ vội vã quay lại, sẽ không kịp thời gian, lúc này trời đã sáng, quay về sẽ bị nhiều người nhìn thấy, rất dễ bị gia tộc Bắc Minh dò hỏi được tin tức.

Vì để tránh trường hợp này anh chỉ có thể làm như vậy.

Sau đó mọi người tìm được đúng đường, bắt đầu đi tiếp. Ông lão taxi nói không sai, con đường này đi khá chậm, cho dù có đi xe lớn, tốc độ vẫn chậm.

Con đường này không dài, nhưng họ đi một ngày vẫn chưa đi hết một nửa, buổi tối không dám đi, sợ rằng xảy ra vấn đề, nên chỉ có thể đi ban ngày.

Tối đầu tiên, Andrew đến bên cạnh Dương Hiên, cẩn thận nói: “Con đường này quá khó đi, với tình hình này ngày mai cũng chưa chắc đã đến được Thẩm Thành”.

Dương Hiên gật đầu, đây cũng là chuyện anh không ngờ tới. Nếu như người của gia tộc Bắc Minh chặn bọn họ ở con đường khác, thời gian dài như vậy bọn họ chắc chắn biết bọn anh chưa ra khỏi đây. Sau khi họ đã lần lượt điều tra mọi tình huống, rất có khả năng chỉ có một con đường này.

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh bất lực thở dài một hơi: “Bây giờ chỉ có thể như vậy, quay về càng khó khăn hơn, chi bằng cứ đi tiếp”.

Andrew gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Dương Hiên.

Ngày thứ hai, bọn họ đi nguyên cả ngày, vẫn chưa nhìn thấy điểm đến, Dương Hiên hoài nghi, xem bản đồ cẩn thận, so sánh với vị trí của mình, mặc dù không có lộ trình nhưng anh có thể xác nhận không đi sai đường.

Mặt khác người của gia tộc Bắc Minh chờ rất lâu ở các giao lộ nhưng đều không phát hiện tung tích của đám người Dương Hiên, trong lòng lo lắng: “Sao bọn họ còn chưa tới, có phải đi vào Thẩm Thành từ nơi khác rồi không?"

Đàn em của bọn họ vội vàng đi tới nói: “Chúng tôi có thể xác nhận không hề có. Anh em đã theo dõi mọi con đường, đều không phát hiện ra bóng dáng của bọn họ”.

Đội trưởng gật đầu nhìn bản đồ, thắc mắc nói: “Không đúng, dựa theo tốc độ thông thường, bất kể là con đường nào cũng phải đến rồi chứ, bây giờ sao vẫn chưa thấy bóng dáng của họ?"

Đúng lúc đó, một tên đàn em đi lên nói nhỏ: “Tôi nghi có khả năng bọn họ đi con đường chúng ta không biết, nếu không thì không thể mất thời gian dài như vậy vẫn chưa tới”.

Đội trưởng sờ cằm dưới, cảm thấy có lý, nói: “Bảo anh em chú ý tới nơi đó, song những nơi khác cũng không được thả lỏng, tôi cảm thấy khả năng bọn họ đi lối đó không cao”.

Sau khi nghe xong, mọi người bắt đầu làm việc.

Buổi chiều ngày thứ ba, cuối cùng họ cũng đến được cuối đường, nhưng không đi thẳng qua đó mà dừng lại: “Các ông chờ ở đây, tôi đi xem thử, khi nào gửi tin tức cho các ông thì các ông hãy xuất phát”.

Andrew nghiêm túc gật đầu. Ông ta biết với tài nghệ võ thuật của Dương Hiên, không ai có thể làm anh bị thương.

Mất một thời gian vội vã đi trên đường, anh đã tới lối ra của con đường, sau khi cẩn thận quan sát kĩ, phát hiện xung quanh có rất nhiều người phục kích, giữa đường còn có vật cản, không cho bất kì chiếc xe nào thông hành.

Dương Hiên giả vờ là người đi đường, đi đến cạnh vật cản lớn tiếng hỏi: “Là ai thế, sao lại không có đạo đức như thế, đặt mấy hòn đá to như vậy ở đây, không cho người khác đi sao?"

Vừa dứt lời, anh cúi người xuống chuẩn bị dời toàn bộ những viên đá này ra.

Người của gia tộc Bắc Minh nhìn thấy vậy liền bật cười: “Người này tưởng mình là ai chứ, có thể di chuyển mấy hòn đá nặng như vậy sao!"

Một người khác nói tiếp: “Một kẻ giả vờ mạnh mẽ sao, chờ đấy, tôi sẽ xuống đuổi cậu ta đi”.

Dương Hiên cố giả vờ dùng sức lực rất lớn, vẫn không nhấc lên nổi, đứng lên thở hồng hộc nói: “Nặng quá, thật là nặng quá rồi”.

Lúc này người của gia tộc Bắc Minh đi tới cười nói: “Nhóc con, đừng giả vờ nữa, mau chóng cút sang một bên đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK