Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Dương Hiên biến đổi, một tay kéo Đường Hồng, một tay đánh bay người bên cạnh, cơ thể phóng tới trước mặt hai người Đông Phương Bác, chặn đường bọn chúng.

"Sao lại đi thế, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa giải quyết, vội vàng làm gì chứ?" Đường Hồng nheo mắt, thô lỗ nói.

Đông Phương Bác và chú của hắn đột nhiên cười lớn, ngượng ngùng nói, "Người anh em, chúng tôi có mắt không thấy thái sơn, đắc tội với hai người là chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi."

Chú của Đông Phương Bác vừa nói vừa kéo cháu trai của mình xin lỗi.

Đường Hồng lại lần nữa tát thẳng vào mặt Đông Phương Bác, lớn tiếng nói, "Cái tát này là để mày mãi mãi ghi nhớ."

Chú của Đông Phương Bác nhìn thấy cảnh này, trong chốc lát không đành lòng, lạnh lùng nói, "Người anh em, đừng quá đáng, chúng tôi xin lỗi anh không phải là sợ các anh, mà là chúng tôi có lỗi trước, dự định giải quyết êm đẹp chuyện này. Cái tát này của anh có phải quá đáng rồi không?"

Đường Hồng không có ý tỏ ra yếu đuối, tiếp tục nói, "Đây là hắn nợ tôi, hôm nay tôi chỉ muốn trả lại, không có cái gì gọi là quá đáng cả."

Sắc mặt Đông Phương Bác tái nhợt, mấy năm trước khi hắn đánh Đường Hồng, cũng không ngờ tới một ngày, chính mình lại bị ông ta đánh trả lại.

"Chuyện hôm nay đến đây kết thúc thôi, xem như nể mặt gia tộc Đông Phương, tôi tha cho các người." Đường Hồng sau khi nói xong liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Dương Hiên mỉm cười, quay người rời khỏi đây trước. Độ nắm bắt của Đường Hồng vô cùng tốt, vừa xóa bỏ sự sỉ nhục của chính mình, lại có thể tạo dựng danh tiếng cho bản thân. Quan trọng nhất là không làm quá chuyện này lên, khiến cho gia tộc Đông Phương quá mất mặt.

Khi hai người họ rời khỏi đó, Đông Phương Bác và chú của hắn không nói một lời nào, sợ bản thân phạm sai lầm, lại phải chịu sự trừng phạt nhục nhã lần nữa.

Sau khi bọn họ rời khỏi khách sạn, liền quay về nhà máy của Đường Hồng, không đi đâu khác.

Tối ngày hôm đó, việc Đông Phương Bác bị đánh truyền đến tai của mọi người, bọn họ rối rít đi điều tra thân phận của Đường Hồng, điều khiến bọn họ hứng thú nhất là Dương Hiên rốt cuộc là ai?

Chuyện lần này, hoàn toàn đã đưa danh tiếng của Đường Hồng ra bên ngoài, nhà máy trước kia chén ép ông, bây giờ cũng đã bắt đầu nhượng bộ, không dám xảy ra xung đột với Đường Hồng. Người dám đánh người của gia tộc Đông Phương thì bọn họ làm sao có thể động vào.

Chuyện này nhanh chóng lọt vào tai của Đông Phương Quỳnh, ông ta nói với quản gia bên cạnh, "Ông điều tra tên Đường Hồng kia rốt cuộc là ai, quan trọng nhất là điều tra vệ sĩ bên cạnh hắn, rốt cuộc là đến từ đâu."

Mệnh lệnh như vậy không chỉ có ở gia tộc Đông Phương, rất nhiều tộc trưởng của các gia tộc cũng đã phát ra mệnh lệnh này.

Sau một thời gian điều tra, bọn họ không tìm được gì, người này giống như đột ngột xuất hiện, một chút manh mối cũng không tìm được.

Đường Hồng không biết chuyện này, một lòng tập trung vào công việc, nhanh chóng hoàn thành yêu cầu của Dương Hiên.

Nhà máy bởi vì không có sự chèn ép của Đông Phương Bác, lại có thêm sự cố gắng của Đường Hồng, bắt đầu nhanh chóng phát triển, chỉ không tới ba ngày, doanh thu đã tăng gấp đôi.

Nhìn thấy kết quả này, Dương Hiên vô cùng vui mừng, chứng minh anh không nhìn nhầm, Đường Hồng thực sự là một người có năng lực.

Trong phòng làm việc của Đông Phương Quỳnh, Đông Phương Bác và chú của hắn giả bộ đáng thương, đồng thời nói xấu Đường Hồng.

"Đường Hồng căn bản không coi gia tộc Đông Phương chúng ta ra gì, khi chúng tôi nhắc đến gia tộc, bọn chúng không hề sợ hãi, trực tiếp đánh người của chúng ta, còn đánh cho Tiểu Bác một trận." Chú của Đông Phương Bác bắt đầu than thở, đồng thời thêm mắm thêm muối.

Đông Phương Quỳnh không nói gì, sau khi do dự một lúc, chậm rãi nói, "Các ông có lẽ rất hiểu Đường Hồng, bên cạnh ông ta trước đây có cao thủ mạnh như vậy không?"

Đông Phương Bác mạnh mẽ lắc đầu, "Tuyệt đối không có khả năng, trước kia nếu có cao thủ như vậy thì sẽ không bị cháu đánh rồi."

Nghe đến câu này, Đông Phương Quỳnh trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói, "Còn không xấu hổ nói ra, nếu không phải cậu chọc tức người ta, sẽ xảy ra chuyện như thế này sao. Không tự kiểm điểm những việc bản thân đã làm đi, còn đứng đây cáo trạng, cậu có mặt mũi gì mà đứng ở đây, lẽ nào là bởi vì danh tiếng của gia tộc Đông Phương chúng ta sao?"

Cơ thể hai người khẽ run rẩy, Đông Phương Bác cúi đầu, bị dọa đến mức một câu cũng không dám nói. Chú của hắn cười nói, "Gia chủ, ông bớt giận. Chuyện này không phải là lỗi của một mình Đông Phương Bác, bọn họ hoàn toàn không coi gia tộc Đông Phương chúng ta ra gì, mới dám làm ra hành động quá đáng như thế. Nếu như chúng ta không có hành động phản đòn, sẽ bị gia tộc khác coi thường.”

Đông Phương Quỳnh trừng mắt nhìn ông ta, tức giận nói, "Đừng cho rằng tôi không biết chuyện bại hoại mà Đông Phương Bác đã làm, cướp lấy bạn gái của người ta, chơi chán lập tức bỏ rơi, còn làm nhục Đường Hồng một trận, những chuyện này ông dám nói không phải lỗi của nó không? Tôi thấy các người dưới sự che chở của gia tộc đã quá thoải mái rồi đấy. Kể từ ngày hôm nay, hai người các người sẽ là nhân viên bình thường ở cửa hàng bên dưới, khi nào có biểu hiện tốt thì mới được quay về."

Hai người Đông Phương Bác đang muốn phản bác, bị Đông Phương Quỳnh trừng mắt đành quay về.

Bọn họ biết chuyện này đã không thể nào trở về như cũ được nữa, sau khi hành lễ với Đông Phương Quỳnh, họ quay người rời khỏi đó.

Đông Phương Quỳnh nhìn bọn họ rời đi, nghiến răng nói, "Thật là lũ phế vật, không có chút tác dụng gì."

Sau khi suy nghĩ một chút, ông ta gật đầu, cảm thấy lời của hai người Đông Phương Bác có chút đạo lí, nếu như không có hành động gì thì sẽ bị các gia tộc khác coi thường.

"Quản gia, ông phái vài người đi tìm Đường Hồng, nhân cơ hội này, tìm hiểu thân phận người bên cạnh Đường Hồng kia một chút, có lợi cho công việc của chúng ta sau này. Đúng rồi, đánh bại Đường Hồng không phải là mục đích chính, mà mục tiêu lần này là thân phận của người cao thủ kia."

Hành động của quản gia vô cùng nhanh chóng, trong thời gian ngắn đã phái ra bốn người đến nhà máy của Đường Hồng. Người phụ trách chính của hành động lần này là Đông Phương Môn, người đã cùng chiến đấu với Dương Hiên.

Đường Hồng đang làm việc, đột nhiên công nhân vội vàng đi vào, lớn tiếng nói, "Giám đốc, không hay rồi, có vài người đến nhà máy, không nói lời nào liền bắt đầu đập phá đồ đạc, giống như muốn gây sự."

Sắc mặt của Đường Hồng hơi thay đổi, không biết phải làm sao, đúng lúc này nhớ tới Dương Hiên, vội vàng nói với nhân công, "Anh mau chóng đi tìm tiên sinh, tôi sẽ đi ngăn bọn họ trước."

Hai người chia nhau ra hành động, người công nhân nói tin tức này với Dương Hiên, còn Đường Hồng đến cửa nhà máy, nhìn thấy mấy người Đông Phương Môn khí thế ào ào, biểu cảm vô cùng hung hăng.

Đường Hồng nhìn thấy một số đồ bị đập nát, trong lòng cảm thấy phẫn nộ, nhưng vẫn nở nụ cười đi tới trước mặt Đông Phương Môn, nói, "Vị tiên sinh này, tôi hình như không quen biết ông, ông đến chỗ tôi có chuyện gì không?"

Đông Phương Môn cười khinh thường, tiếp lời, "Ông chắc chắn không biết tôi, tôi là một trưởng lão của gia tộc Đông Phương, hôm nay đến vì chuyện của Đông Phương Bác."

Trong lòng Đường Hồng chấn động, không ngờ gia tộc Đông Phương lại coi trọng chuyện này như vậy, còn phái tới đây một trưởng lão. "Tôi biết ông không hiểu ân oán giữa tôi và Đông Phương Bác, nhưng tôi có thể nói với ông, chuyện này hôm đó tôi chỉ là trả nợ, không phải kiếm chuyện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK