“Qua mấy ngày cố gắng, các vị đều biết chức trách của mình, cũng biết sau này nên làm thế nào. Giờ tôi phải nói rõ một chuyện, không thể để xảy ra xích mích trong nội bộ Ngọa Long.” Dứt lời, anh nhìn Hồ Mỹ và Hồ Nhất Phu.
Họ vội vàng gật đầu tỏ ý đã hiểu những gì Dương Hiên nói.
“Tôi biết con người đều có tư lợi, cũng có lòng ham muốn riêng. Nếu có ai tham ô tài sản của Ngọa Long, bắt nạt nữ cấp dưới của Ngọa Long mà bị tôi biết được, dù chuyện lớn hay nhỏ thì tôi sẽ giết thẳng tay. Nếu mọi người có khó khăn gì cứ nói với Ngọa Long, có thể giúp được chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nếu không nói mà vẫn có người dùng cách khác để đạt được mục đích của mình, bất kể đó là mục đích gì cũng đều phải chết.”
Giọng điệu uy nghiêm của Dương Hiên khiến mọi người ớn lạnh sống lưng. Bọn họ biết Dương Hiên không nói đùa.
“Những chuyện khác tôi sẽ không nói nữa, quy định của Ngọa Long đã rất rõ ràng rồi, mọi người tuân thủ là được, hãy nhớ tất cả những người ở Ngọa Long đều là người một nhà. Nếu có bất kì khó khăn nào, tôi mong rằng mọi người sẽ cùng nhau cố gắng khắc phục, chứ không phải một người gánh hết toàn bộ. Còn nếu bị bắt nạt thì đã có Ngọa Long chống lưng cho mọi người, nếu bắt nạt người khác thì tôi sẽ không khách khí nữa.”
Mọi người nghe xong trịnh trọng gật đầu.
“Bắt đầu từ hôm nay tôi phải tra ra hai chuyện, một là tài sản của Ngọa Long, hai là những thay đổi gần đây liên quan đến các thành viên của Ngọa Long. Tôi mong sau khi trở về, mọi người hãy tự đặt lên bàn tôi mấy tài liệu liên quan đến hai việc này. Tôi khuyên mọi người một câu, đừng giấu thứ gì bằng không hậu quả tự mình gánh lấy.” Nói xong Dương Hiên đập bàn rồi rời đi.
Mọi người hơi sợ hãi, Ngọa Long tồn tại mấy trăm năm chưa từng có chuyện kiểm kê tài chính.
Thấy khẩu khí của Dương Hiên như vậy, họ cũng không dám làm trái lời, quay về lấy sổ sách tài chính của mình đưa đến phòng sách cho Dương Hiên.
Dương Hiên không xem, đợi đến lúc không còn ai mang đến nữa, lúc này anh mới nói: “Mị Nương, em kiểm tra xem, ai không mang sổ sách tài chính đến. Nếu có ai không đưa đến thì bắt người đó lại.”
Mị Nương gật đầu bắt đầu làm việc.
Thật ra mục đích Dương Hiên làm như vậy rất đơn giản, Ngọa Long thiếu tiền, cần một vài người giao tiền ra thì Ngọa Long mới có thể hoạt động bình thường.
Hôm nay sau khi họp, anh mới hiểu sở dĩ Bạch Sùng Nghĩa gấp gáp mở kho báu, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Ngọa Long không thể hoạt động tiếp được nữa vì thiếu tiền.
Anh không muốn để Vu Cấm biết chuyện này, tránh việc khiến Hình Minh tức giận.
Không lâu sau, Mị Nương đến nói: “Có ba người không giao sổ sách tài chính.”
Dương Hiên gật đầu: “Bắt họ lại đây.”
Mị Nương nghe vậy liền dẫn theo người của Ngọa Long đi bắt người.
Ngày hôm sau, Dương Hiên lại mở cuộc họp, khi thấy ở dưới thiếu ba người anh bất lực nói: “Mọi người đúng là nể mặt tôi, tôi vừa nhậm chức không bao lâu, đã có ba người bị bắt vì tham ô rồi.”
Sau khi điều tra rõ mọi chuyện, anh không tịch thu tất cả tài sản của họ, mà giam họ lại trong ngục tối, mãi mãi không thấy ánh sáng.
Mọi người thấy cách xử lý của Dương Hiên, cơ thể khẽ run lẩy bẩy, tim bắt đầu đập nhanh. Tất cả họ đều tham ô ít nhiều, không một ai là trong sạch cả.
“Tối qua tôi thức trắng đêm chỉ để điều tra sổ sách tài chính của mọi người, kết quả thật khiến tôi rất thất vọng, không một ai trong sạch.” Dương Hiên vô cùng đau lòng, không ngờ Ngọa Long lại trở nên như thế.
“Bắt đầu từ hôm nay, mọi người phải giao nộp lại số tiền đã tham ô trong nhiều năm qua, tôi cũng sẽ không trách ai. Nếu không giao nộp lại sẽ có kết cục giống ba người họ.” Dương Hiên vừa dứt lời, ba người bị bắt hôm qua toàn thân đầy máu, chậm rãi bước đến chính điện.
Mọi người thấy vậy đều cảm thấy ớn lạnh, bộ trưởng này cũng hung tợn thật, bọn họ đều là người lâu năm ở Ngọa Long mà ra tay nặng như vậy. Xem ra anh không phải là người đơn giản, sau này vẫn nên thành thật một chút thì hơn.
“Nội trong ba ngày phải giao nộp hết số tiền của mọi người ra, nếu không tôi chỉ có thể nén đau thương mà áp dụng lệnh phạt.”
Vu Cấm và Băng Long thấy cảnh tượng này khẽ lắc đầu, không ngờ Ngọa Long bây giờ lại trở thành như vậy.
Sau khi họ đến phòng sách của Dương Hiên thì lạnh lùng nói: “Tôi không ngờ Ngọa Long bây giờ lại thành ra như vậy, quả thật là đáng hận mà.”
Dương Hiên xua tay: “Chú không cần lo, cũng đừng nói với Hình Minh về chuyện này. Bây giờ anh ta đang điều trị vết thương không nên bị kích động quá lớn.”
Vu Cấm gật đầu tỏ ý hiểu tấm lòng của Dương Hiên.
Trong ba ngày tiếp theo, số tiền ở Ngọa Long bắt đầu tăng lên, từ ba mươi tỷ giờ tăng lên ba trăm tỷ. Mặc dù mức tăng khá lớn nhưng anh biết vẫn còn một vài người chưa giao nộp tiền, có điều như vậy đã đủ rồi, hoàn toàn có thể duy trì Ngọa Long hoạt động bình thường.
Anh cũng biết không thể thúc ép họ quá vội, nếu không sẽ gây ra sự phẫn nộ trong lòng họ.
Dương Hiên tìm thấy tài sản trị giá hai trăm tỉ trong nhà của ba người bị bắt kia. Điều này khiến Dương Hiên vô cùng ngạc nhiên, ba người có nhiều tiền như vậy, thì chắc chắn những người khác vẫn còn rất nhiều.
Ngày hôm sau, anh lại mở cuộc họp, cực kì đau lòng nói: “Mọi người có biết tại sao tôi lại đau lòng không?”
Anh vừa dứt lời, mọi người đều biết có chuyện gì, nhưng không ai dám đứng ra nói chuyện.
“Các người biết không? Tôi lục soát được hai trăm tỉ trong nhà bọn họ.”
“Hai trăm tỉ là khái niệm thế nào, với số tiền lương của họ, dù có sống một ngàn năm cũng không kiếm được số tiền này, huống gì bọn họ mới làm việc mấy chục năm, thế thì chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ họ tham ô tiền của Ngọa Long.” Dương Hiên nói đến đây thì dừng , ổn định lại tâm trạng của mình.
“Ba người này không phải nhân vật to lớn gì ở Ngọa Long, tôi biết có vài người tham ô còn nhiều hơn những người này, tôi sẽ không nói tên mấy người đó. Tôi cho các người thêm ba ngày nữa để giao hết tiền tham ô ra, tôi không nhắc đến chuyện cũ. Nếu không giao ra thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác.” Nói đến đây, anh hít sâu một hơi rồi xoay người rời khỏi đó.
Vu Cấm và Băng Long lạnh lùng hừ một tiếng rồi theo anh rời đi.
Dương Hiên vốn định không truy cứu nữa, nhưng số tiền mà ba người này tham ô khiến anh rất tức giận, làm anh không thể không tiếp tục chấn chỉnh, bằng không Ngọa Long sẽ bị tiêu diệt từ bên trong bởi tham nhũng.
Đến tối anh về lại nơi ở, phát hiện Bạch Sùng Nghĩa đã đến đây với người nhà của ông ta, sau đó anh nở nụ cười hòa nhã nhìn vợ và con gái ông ta nói: “Chào chị dâu. Đây là con của hai người sao? Xinh thế.”
Bạch Sùng Nghĩa có một đứa con gái tên là Bạch Mẫn Mẫn.
Bạch Sùng Nghĩa dĩ nhiên không ngờ Dương Hiên lại khách sáo đến vậy, không khỏi nhìn anh bằng ánh mắt phạm nhân: “Cậu về rồi, bộ trưởng.”
Dương Hiên xua tay: “Bạch đại ca, ở đây đừng gọi tôi là bộ trưởng. Chúng ta xưng hô anh em với nhau là được, anh lớn hơn tôi, tôi gọi anh một tiếng đại ca nhé.”