Loại người này gặp nhiều thì chỉ số thông minh nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng kết thúc chuyện này.
Phùng Hạ đứng tại chỗ, tinh thần căng thẳng, nội tâm hoảng hốt.
Đây chính là kim đan đó, Diệp Thần Phi lại tùy tiện thu kim đan vào tay!
Mình rời thành Vân Tiêu nửa năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Ta ta ký!”, Phùng Hạ khó khăn nói.
Một bản thỏa thuận nhanh chóng được ký kết, Diệp Thần Phi với giá một viên linh thạch hạ phẩm đã mua tất cả tài sản của Túy Mộng lâu.
Sau đó, cuối cùng Phùng Hạ đã thu được kim đan của mình về.
Cầm linh thạch nóng bỏng kia, nội tâm ông ta chỉ có hối hận.
Sớm biết thì vừa bắt đầu liền nghe theo lời Diệp Thần Phi, bán Túy Mộng lâu cho hắn là được rồi.
Sau khi Phùng Hạ rời đi, Diệp Thần Phi xoa đầu.
Chuyện này về sau nhất định sẽ giao cho mấy người Tùy Vân, thật là nhàm chán!
Một lúc sau, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở cửa.
“Diệp gia chủ”.
Cốc Vạn Tâm khoanh tay trước ngực, cung kính hô lên.
“Hy vọng cô có thể bình tĩnh một chút, hôm nay ta đã đủ phiền rồi”, Diệp Thần Phi tỏ ý bảo nàng ngồi xuống.
Cốc Vạn Tâm mỉm cười một tiếng: “Rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của ngài”.
Nàng ngồi xuống: “Là vì Phùng Hạ?”
“Đừng nhắc đến cái tên không bình thường đó”.
Diệp Thần Phi nói: “Nói một chút về cô đi, gần đây tự giam mình trong Vạn Bảo các không ra khỏi cửa, không giao lưu tiếp xúc bên ngoài, làm gì chứ?”
Cốc Vạn Tâm nói: “Đương nhiên là đang đợi dặn dò của Diệp gia chủ”.
“Cô là người của Vạn Bảo các, không phải người của nhà họ Diệp, đâu cần thiết nghe theo chỉ thị của ta”, Diệp Thần Phi uống một hớp trà.
Cốc Vạn Tâm cười một tiếng, bỗng nhiên khẽ thở dài.
“Diệp gia chủ, nếu ngài không thu nhận ta, e rằng không bao lâu nữa ngài sẽ vĩnh viễn không gặp được ta đâu”.
“Tại sao?”, Diệp Thần Phi khẽ cau mày.
“Còn nhớ lần trước ngài bảo ta điều tra hướng đi của linh thạch Vạn Bảo các không?”, Cốc Vạn Tâm hỏi.
Diệp Thần Phi gật đầu, hồi đó hắn rất tò mò, Vạn Bảo các dùng tài nguyên đổi lấy nhiều linh thạch như vậy để làm gì, thứ đồ chơi này không thể làm cơm ăn.
“Có đầu mối?”
“Đúng vậy”.
Cốc Vạn Tâm nói xong, nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái hộp kim loại không biết tên, đặt lên bàn.
“Mỗi một khoản giao dịch của Vạn Bảo các đều có thể truy tìm được”.
“Sau khi ta hối lộ một vài người, ta đã phát hiện ra một chuyện không bình thường”.
“Mỗi một năm, linh thạch tính làm doanh thu từ khắp các phân các của bọn ta đều sẽ đột nhiên biến mất hơn nửa trong một khoảng thời gian”.