Lẽ nào là thế lực khác tham gia trận chiến Thiên Mệnh?
“Các cô là ai?”
Hắn ta lạnh giọng hỏi.
Diệp Hoàng đứng ở phía trước.
“Ngươi là ai?”
Lân Bằng khịt mũi đáp: “Ta chính là thánh tử của thánh địa Thiên Toán!”
Khi nói câu này, hắn ta sử dụng đạo pháp khiến người ta sợ hãi, đầy sức uy hiếp.
Tất cả các tu sĩ đang đứng xem đều kinh ngạc.
Thánh địa, đây là một nơi trong truyền thuyết!
Nhóm người trẻ tuổi này đá phải tấm sát rồi!
Nhưng Diệp Hoàng vẫn bình tĩnh.
“Ta, Diệp Hoàng, nhà họ Diệp, thành Vân Tiêu”.
Nàng hờ hững đáp.
Lân Bằng khẽ cau mày, hắn ta còn chưa nghe nói tới thành Vân Tiêu bao giờ, đừng nói gì đến nhà họ Diệp.
Chẳng lẽ là thế lực địa phương?
Hắn ta không kiên nhẫn cảnh cáo: “Mau đưa hoả tinh cho ta, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo!”
Sát ý hiện lên trong mắt hắn ta.
Hắn ta đã từng giết rất nhiều tu sĩ không biết trời cao đất dày.
Sau khi cảm nhận được sát ý, Diệp Hoàng cười khẽ.
“Đồ chúng ta bắt được là của chúng ta, ta cũng khuyên ngươi một câu, mau rời đi đi, kẻo máu văng ba thước”.
“Cô muốn chết à?”
Lân Bằng lập tức nổi giận, khí thế Độ Kiếp Kỳ đáng sợ bùng nổ.
Quả đấm màu vàng cuốn theo sức mạnh vô biên đánh thẳng về phía nhóm người Diệp Hoàng!
Với một chiêu này, hắn ta muốn giết họ!
Nhưng người trước mặt lại không có vẻ sợ hãi như hắn ta thường gặp.
Ngược lại nàng còn cười trêu tức.
“Keng!”
Một tia kiếm quang phóng thẳng lên trời!
“Rầm rầm!”
Bên ngoài Uyên cốc xảy ra một trận động đất.
Nguyên nhân xảy ra động đất là do va chạm từ chiêu đầu tiên của hai tu sĩ trẻ tuổi.
“Ta nhận ra rồi, đó là người của thánh địa Thiên Toán, họ vừa mới đến Uyên Thành mấy ngày trước!”
“Thật đáng sợ, vậy còn nhóm người trẻ tuổi ở đối diện kia là thế lực nào?”