Nhưng Diệp Thần Phi vẫn lắc đầu.
Bỗng nhiên, mắt hắn sáng lên, nói: “Vậy thì thế này”.
“Ta hóa cái cây này thành một vạn cây non đồng thời nuôi dưỡng, sau đó trồng trong các ngóc ngách của toàn thế giới, có phải có thể rút ngắn thời gian không?”
Lão Thiên Cơ:
“Lão đệ! Cho dù có thể, ngươi có thể bảo vệ một vạn cây Vỡ Lòng cùng một lúc không?”
“Ông chỉ nói, được hay không, nếu được thì có thể rút ngắn đến bao lâu”.
Lão Thiên Cơ thở dài, nói: “Nếu có thể thực hiện giấc mơ này, có lẽ trong trăm năm thì có thể giải quyết được hoàn cảnh khó khăn của thế giới”.
“Binh!”
Diệp Thần Phi bỗng búng ngón tay.
“Được, làm vậy đi”.
Chưa đến một trăm năm, hắn có thể chấp nhận.
Chẳng may thực sự không còn kiên nhẫn thì hắn còn có phương án thứ hai.
Chính là đập chết toàn bộ bọn chúng!
Ngọc nát đá tan?
Dù sao hắn cũng không sợ.
Lão Thiên Cơ thấy Diệp Thần Phi nhẹ nhõm hẳn, không khỏi ngạc nhiên.
Chắc ngươi sẽ không định làm vậy chứ? Không phải chứ, không phải chứ!
“Lão đệ, ngươi suy nghĩ cẩn thận đi”.
“Không nghĩ nữa, làm vậy đi, ta thấy cây Vỡ Lòng này vừa hay có thể phân thành hơn một vạn phần, sau đó bồi dưỡng thành cây non có thể sinh trưởng”, Diệp Thần Phi nói.
“Nhưng nuôi dưỡng cây non cũng cần thời gian chứ!”
“Hơn nữa, nuôi dưỡng một vạn cây cùng một lúc, cần rất nhiều tháp Khởi Nguyên chín tầng mới được!”
“Ngươi đi đâu tìm đây?”
Lão Thiên Cơ thực sự không nhịn được, lớn tiếng nói.
“Rào!”
Diệp Thần Phi vung tay, mấy chục tòa tháp Khởi Nguyên lập tức lơ lửng trước mặt hai người.
Những tòa tháp này đều được hắn luyện chế trong lúc đi đường nhàm chán.
Nhìn hàng loạt tòa tháp trước mặt, lão Thiên Cơ giữ biểu cảm vừa nãy, ngẩn người hồi lâu.
“Nếu không đủ, trong nhà ta còn có một vạn tòa nữa”.
“Hoặc là bây giờ luyện chế cũng được”.
“Diệp Thần Phi nói.
Hắn không muốn khoe giàu, bất đắc dĩ, ông già này thực sự quá lắm lời.