"Không, tuyệt đối đừng vào!"
Thẩm Ngưng Nguyệt xiết chặt tinh thần, trong thế giới Băng Tuyết, Diệp Cầm Dao đã hoàn thành lĩnh ngộ quy tắc, đang tiến về trung tâm thế giới, tìm kiếm bảo vật bí cảnh.
"Đừng mà, ngàn vạn lần đừng!"
Bên ngoài, đám Thác trưởng lão cũng căng thẳng dị thường.
Thẩm Ngưng Nguyệt này vừa nhìn đã biết không dễ dây, nếu như thật sự vào thế giới Băng Tuyết thì đối với Diệp Cầm Dao đại điện cho Lăng Vân Tông mà nói, tuyệt đối là một trận đánh ác liệt!
Trong ánh mắt căng thẳng của tất cả mọi người.
Thẩm Ngưng Nguyệt khẽ mỉm cười.
Sau đó xoay người bước vào trong thế giới dung nham.
"Phù..."
Thẩm Thiên Minh lập tức thở phào một hơi.
Tuyệt đại đa số bộ phận bên ngoài cũng lặng lẽ lau mồ hôi lạnh.
May mà không vào.
Diệp Hiểu Hiểu nhìn bộ dạng của mọi người mà che miệng cười không ngừng.
Thác trưởng lão lại ngồi xuống.
Lúc này, cục diện đã xảy ra thay đổi, thế giới Thổ không còn ai nữa, thế giới Dung Nham và thế giới Mộc đều có hai người.
Trong thời gian Thẩm Ngưng Nguyệt tới điểm bắt đầu bí cảnh, những người khác cũng lần lượt hoàn thành việc lĩnh hội.
Người thứ hai thức tỉnh chính là Diệp Cầm Dao.
Ước chừng mất khoảng một khắc.
"Nha đầu này vậy mà lại còn tu luyện trong bí cảnh".
Diệp Thần Phi vuốt cằm, gương mặt nở nụ cười.
"Nghĩa là sao ạ?", Diệp Hoàng tò mò hỏi.
Diệp Thần Phi giải thích nói: "Cầm Dao trong lúc lĩnh ngộ quy tắc cũng đồng thời dung nhập quy tắc vào cầm phổ của mình".
"Nếu như chỉ đơn thuần là thích nghi với thế giới thì có lẽ cũng chỉ bằng thời gian uống một chén trà nhỏ thôi".
Diệp Thần Phi cười rồi lắc đầu nói: "Tâm tình của nha đầu này đã vượt xa tu vi rồi, thật không biết cô nhóc đã tu luyện bao lâu trong gương hồng trần".
Diệp Hoàng bừng tỉnh, hóa ra là vậy.
Nàng còn đang nghĩ chỉ với mấy tiểu thế giới đó, bảo Diệp Hiểu Hiểu đi thích nghi cũng không mất đến nửa khắc, chứ nói gì đến Diệp Cầm Dao.
Về phần Thẩm Ngưng Nguyệt đó thì quả thực rất mạnh.
Nhưng...
Vẫn còn hơi non.