Nhưng đúng lúc này, một tiếng tát giòn tan kèm theo tiếng chửi bới vang lên.
“Con đàn bà thối tha này, cô có biết đây là nơi nào không hả?”
Mọi người quay lại nhìn thì thấy là Bạch Lan Chi, nàng ta đang nảy sinh mâu thuẫn với một người có vẻ là quản sự.
Thái độ của người đó rất ác liệt, chỉ có tu vi Kim Đan kỳ nhưng lại tát thẳng vào mặt Bạch Lan Chi, không chút sợ hãi.
Mà không ngờ Bạch Lan Chi lại không phản kháng.
Nàng ta cúi người, nhặt tấm lệnh bài Thiên Loan màu vàng đen lên, trầm giọng bảo: “Đây là thứ Thiên Loan Điện tặng cho ta để cảm ơn Ngọc Lan tông của chúng ta đã dẹp loạn giúp”.
“Chính miệng họ nói lệnh bài này có thể khiến Ngọc Lan tông ta đổi lấy nơi cư trú bên ngoài Thánh địa”.
Bạch Lan Chi đã chuyển ra khỏi Thiên Loan Điện, nhưng quản sự kia vẫn hung hãn như thế.
“Chết tiệt, cô cũng không nhìn xem cô dẫn theo bao nhiêu người, cô coi nơi này là trại tị nạn à?”
“Ta chỉ cho cô năm mươi vị trí, những người còn lại cô tự lo đi”.
Quản sự nói thế nhưng ánh mắt lại cố ý nhìn vào nhẫn trữ vật trong tay Bạch Lan Chi.
Bạch Lan Chi chợt hiểu ra, đây nào phải không cho ở, thực ra là muốn vơ vét thêm chút gì đó thôi.
Xem ra dù đi đến đâu cũng không tránh khỏi những chuyện tiểu nhân gây khó dễ.
Nàng ta cắn răng, lấy nhẫn trữ vật chứa đầy vật dụng ra, chuẩn bị đưa cho quản sự.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay nàng ta.
Bạch Lan Chi quay đầu thì thấy là thiếu nữ đi cùng đoàn với mình, được người khác gọi là tiên chủ.
Trước ánh mắt kinh ngạc của nàng ta, tiên chủ lấy một lệnh bài bảy màu rực rỡ ra.
“Thứ này để đổi lấy một mảnh đất đã được chưa?”
Mọi người xung quanh sửng sốt, một lúc sau, quản sự mới tái mặt kinh ngạc, liên tục lùi lại chỉ vào Diệp Hiểu Hiểu, lớn tiếng quát: “Cô đúng là to gan, dám làm giả lệnh bài Thiên Loan bảy màu!”
Câu nói này khiến mọi người đều tập trung lại đây.
Lệnh bài Thiên Loan bảy màu, thế mà lại thật sự có người dám lấy thứ này ra.
Chán sống rồi à!
“Người đâu mau tới đây, bắt kẻ làm giả lệnh bài Thiên Loan này lại!” quản sự kinh hãi hét lớn.
Một nhóm người với khí thế hung hãn lập tức bao vây khu này.
Nhưng bọn họ còn chưa tới gần Diệp Hiểu Hiểu đã bị một nhóm người kỳ lạ đánh bay, kêu gào lăn lộn dưới đất.
Mọi người sửng sốt kinh hãi, đám người này khó đối phó đây!
Sau đó bọn họ đi ra xa, chờ xem kịch hay.
“Tiên tử, người…”