"Ngươi nói nhiều quá!"
"Hợp tác là việc làm của kẻ yếu, ta không cần".
"Ta tới đây chỉ để chém ngươi!"
Thẩm Ngưng Nguyệt nói xong lập tức rút kiếm bổ về phía bàn tay đang vươn tới của Phó Hoàn Vũ.
"Ầm!"
Một cây búa lớn để ngang giữa cả hai, chặn lại kiếm của Thẩm Ngưng Nguyệt.
Năng lượng khủng bố quét ngang xung quanh, đá nham thạch dưới chân cả hai thoáng chốc giăng đầy vết rạn.
Thực lực của họ rất khủng bố nên chỉ thuận tay đánh ra một chiêu thôi cũng đã tạo thành cảnh tượng hết sức đáng sợ.
"Vậy thì đúng là đáng tiếc".
Phó Hoàn Vũ nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngưng Nguyệt, nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Thẩm Ngưng Nguyệt tràn đầy lạnh lẽo, không nói gì.
"Keng!"
Chiến đấu lập tức nổ ra!
Phó Hoàn Vũ vung búa lớn lên, cơ bắp cuồn cuộn căng phồng quần áo trên người.
Nơi nó đi qua, mọi thứ đều hóa thành bột mịn!
Song Thẩm Ngưng Nguyệt lại không chút sợ hãi, cầm kiếm đánh giáp lá cà với Phó Hoàn Vũ.
Thân pháp của cô ta như ẩn như hiện, kiếm pháp lại hết sức cao siêu.
Những đòn tấn công như vũ bão của Phó Hoàn Vũ đánh nát vô số ngọn núi, khiến dung nham bay lên cao cả trăm mét.
Thế nhưng, có làm cách nào cũng không thể đụng vào Thẩm Ngưng Nguyệt.
Không phải bị né đi thì chính là bị chặn lại.
Có điều, sức mạnh của Phó Hoàn Vũ giống như là dùng mãi không hết, còn càng đánh càng hăng, mỗi một búa đập xuống, tiểu thế giới cũng không kiềm được run lên.
Chiến đấu của họ khiến mặt đất nứt toạc, dung nham phun trào, dòng chảy nóng bỏng bắn xuống từ trên trời.
Các tu sĩ bên ngoài lại hết sức hâm mô.
Đó mới là thực lực mà họ ao ước!
Nói thì chậm nhưng thực ra quá trình chiến đấu lại cực kỳ nhanh, tu sĩ bình thường còn không thể nhìn thấy rõ động tác của họ.
Một chén trà sau.
"Ầm!"
Lại một cú va chạm kịch liệt giữa hai bên, cơ thể Thẩm Ngưng Nguyệt bay ra sau, cuối cùng cả hai cũng tách ra.
Nhưng cô ta vừa tách ra đã thay đổi phương hướng xông tới.
Trên mặt lại lộ ra vẻ khinh bỉ.
"Nếu ngươi chỉ có trình độ như vậy thôi thì chết đi".
Trường kiếm đâm tới!