Đại địa rung lắc, mảnh đất vừa được san bằng xong lập tức lõm xuống, xuất hiện một cái hố lớn siêu cấp sâu hơn trăm trượng.
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì!”
“Có đại năng đến tấn công ư?”
Mọi người trong thành đều hoảng sợ, có người đang ngủ, chưa mặc quần áo đã chạy ra ngoài.
Sau cơn động đất, trên không trung lập tức nổi lên mấy bóng hình vội vã bay về phía nhà họ Diệp.
Tùy Vân đến đầu tiên, ông ta nhìn cái hố lớn đột ngột xuất hiện, vể mặt kích động kinh hãi.
Nhưng quay qua nhìn thì thấy Diệp Thần Phi đứng ở đó trầm tư, mới từ từ yên tâm.
“Không sao, các ngươi làm việc tiếp đi”.
Tùy Vân xua đi những người nhà họ Diệp chạy đến, hạ đến bên cạnh Diệp Thần Phi.
“Đại ca, tốt xấu gì huynh cũng nên báo trước chứ”, Tùy Vân tỏ vẻ mặt bất lực.
“Ta đang thử giúp các ngươi, xem các tòa nhà kiến trúc mới xây có kiên cố hay không”, Diệp Thần Phi thản nhiên như không có gì.
Thực ra vừa nãy hắn suy nghĩ quá nhập tâm, quên mất chuyện này.
Nhưng Tùy Vân cũng không truy hỏi, nhìn cái hố lớn trước mặt, hỏi: “Đại ca, huynh đang định làm gì?”
“Làm một cái hồ lớn”.
Diệp Thần Phi nói: “Bây giờ nhà mình rất rộng, ta định làm một vườn hoa lớn ở đây, bình thường rảnh rỗi thì đến đi dạo”.
Tùy Vân:
“Đại ca, chuyện như này, huynh cứ nói với đệ ta được, hà tất phải đích thân vất vả”.
“Đệ không hiểu đâu”.
Diệp Thần Phi lắc đầu, nói: “Ở đây đợi ta một lát, chốc nữa ta nói với đệ cách làm”.
Nói xong, hắn vươn thẳng người bay đến phía trước chữ “Diệp” khổng lồ trên hư không.
Sau đó vung một tay, hơn vạn tháp Khởi Nguyên trong thư phòng xếp thành một hàng dài, cuối cùng tập trung ở trước mặt hắn.
“Đặt ở trong này đi”.
Diệp Thần Phi tung ra một quyền, hư không trước mặt trực tiếp bị đập thành mảnh vụn, hình thành một không gian hư không màu đen xì.
Sau đó, đưa tay ấn lên chữ “Diệp”, rất nhiều mảnh vụn không gian dán chặt lên đường dáng của nó, bắt đầu tập trung.