Mục lục
Độc Tôn Thiên Hạ - Diệp Thần Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đến khi hắn ta định thần lại, một thanh trường kiếm đã kề ngang cổ hắn ta.  

 

Nhìn xung quanh, hầu hết người của thánh địa Thiên Toán cũng đã bị đánh bại, một số thì chết, một số thì bị thương.  

 

Lân Bằng tỏ ra khó tin.  

 

Hắn ta mà lại thua ư?  

 

Dù trong tình huống đang bị vây công, nhưng hắn ta biết nếu một mình đấu với Diệp Hoàng, người thua cuộc cuối cùng nhất định sẽ là hắn ta.  

 

Diệp Hoàng nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh như băng.  

 

“Kiêu ngạo là bản tính của những người như các ngươi à?”  

 

“Nếu vừa rồi ngươi nói chuyện đàng hoàng chứ không phải chọn ra tay tấn công chúng ta, có lẽ ngươi đã không mất mạng ở đây”.  

 

Sát ý nhàn nhạt toát ra từ trên người Diệp Hoàng.  

 

Con ngươi Lân Bằng co rụt, giờ phút này hắn ta cảm nhận được hơi thở tử vong.  

 

Bỗng nhiên, một bàn tay túm lấy cánh tay Diệp Hoàng.  

 

“Đường muội, bỏ đi, không cần phải giết hắn ta”.  

 

Diệp Long bước tới.  

 

Diệp Hoàng cụp mắt xuống: “Lúc hắn ta ra tay đâu có lo lắng chúng ta sống hay chết”.  

 

Diệp Long cười bảo: “Nên là bây giờ hắn ta đã bị thương nặng, nguy hiểm tới tính mạng”.  

 

“Họ đã nhận được hình phạt thích đáng”.  

 

Diệp Hoàng vẫn không dao động: “Thả hổ về rừng là vô trách nhiệm với người thân của mình!”   

 

Diệp Long mỉm cười: “Chúng ta cần phải sợ một kẻ thua trong tay chúng ta à?”  

 

Diệp Hoàng im lặng.  

 

Nhưng sát ý trên người nàng không hề giảm, ngược lại còn tăng lên.  

 

Diệp Long cũng không bỏ tay ra, kiếm ý và chiến ý từ từ phóng lên từ giữa hai người.  

 

Lúc này Diệp Khiêm và những người khác cũng vây lại.  

 

Nhìn hai người âm thầm tranh đấu với nhau vì không bất đồng quan niệm, mọi người đều trở nên nghiêm túc.  

 

Ngay cả Diệp Hiểu Hiểu cũng hiếm được một lần thu lại nụ cười bất cần đời.  

 

Khi khí thế của hai phe càng lúc càng lớn mạnh, Diệp Long đột nhiên bỏ tay ra.  

 

Hắn bật cười: “Đường muội, muội trưởng thành thực sự quá nhanh, làm ta suýt chút nữa muốn khiêu chiến muội”.  

 

“Hay là chúng ta về trước đi, chắc đại bá cũng sắp về rồi”.  

 

Nghe Diệp Long nhắc tới phụ thân, Diệp Hoàng cũng chậm rãi thu lại sát ý.  

 

“Được rồi, chúng ta có rất nhiều cơ hội”.  

 

Trường kiếm rời khỏi cổ Lân Bằng, quay trở lại vỏ kiếm.  

 

Thấy hai người đều nhượng bộ, Diệp Hiểu Hiểu và Diệp Khiêm cũng thở phào nhẹ nhõm.  



Nếu hai người họ thật sự đánh nhau thì không phải chuyện gì đáng cười. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK