Nhưng đối với Diệp Thần Phi, xuyên qua nó là một việc vô cùng đơn giản.
Không nghĩ nhiều, Diệp Thần Phi dẫm vào kết giới.
Nhưng đúng lúc này, việc đáng sợ đã xảy ra!
Chân của hắn vừa dẫm vào, một trận tiếng “rắc rắc rắc rắc” bỗng vang lên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thần Phi, kết giới trước mặt lại bắt đầu nứt ra!
Vô số thiên đạo pháp tắc tồn tại trong kết giới trực tiếp tan vỡ, liên tiếp hóa thành bột vụn!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thần Phi vội vàng thu chân lại.
Sau đó kết giới mới dần dần ngừng tan nứt, bắt đầu vá lại từng chút pháp tắc vỡ vụn vừa nãy.
Diệp Thần Phi:
Hắn quên mất, hiện giờ mình đã lấy ra tu vi một trăm tỷ năm, sức mạnh của mình sớm đã vượt xa phạm vi chịu đựng của thế giới này.
Nói một cách không hề khoa trương, nếu vì thức đêm rụng sợi tóc mà hắn rơi vào trong thế giới này.
Không đến một canh giờ, thế giới sẽ hoàn toàn sập đỏ vì vậy!
“Lúc đến vẫn còn yên ổn, bây giờ, mẹ kiếp ta lại không về được?”
Diệp Thần Phi thầm mắng một tiếng trong lòng.
Ở chỗ sâu trong đỉnh núi cao Thanh Cổ.
Một cỗ xe lừa dừng trong rừng rậm nguyên thủy rậm rạp, hiện ra vô cùng đột ngột.
Bên ngoài xe ngựa, một vòng tròn màu trắng phát ra hào quang mờ, dường như đang bảo vệ xe lừa.
Hai cô bé ngồi trong xe.
Chính là Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan.
Đột nhiên tiếng động từ bên ngoài vang lên.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức dựng tai, quay người nằm sấp xuống, sau đó từ từ thò nửa cái đầu ra.
Rừng cây yên tĩnh, cây cỏ um tùm.
Một tia sợ hãi hiện lên trong đôi mắt to.
Sau đó, cô bé từ từ rụt cổ lại.
“Đồ lừa đảo! Đã nói là sẽ nhanh về thôi, mà ba ngày rồi cũng không thấy bóng người đâu!”
Diệp Hiểu Hiểu thấp giọng nói.
Cô bé ôm chặt con thỏ trong lòng, cố hết sức co tròn lại, vùi mặt vào hai đầu gối mình.
“U Lan, muội nói xem có phải vì tỷ quá nghịch ngợm nên đại bá không cần tỷ nữa không”.
“Hoặc là, đại bá gặp nguy hiểm gì!”
“Hay là liệu đại bá có bị phục kích không”.