Hồn Hư Tử trầm giọng nói: "Thần vật xảy ra chuyện, ta vội quay về thư viện”.
"Bây giờ mới nhớ ra, hình như Đồng Thượng Thanh đã đích thân đi đối phó Diệp Cầm Dao rồi”.
Chấn Huyền sửng sốt một chút rồi mới nói: "Dù thế nào thì Đồng Thượng Thanh cũng không dám làm hại người trong thư viện của chúng ta đâu! Chẳng qua chỉ khiến Diệp Cầm Dao chịu khổ một chút thôi”.
Hồn Hư Tử lắc đầu: "Tên điên đó, nếu như nổi điên lên thì chắc chắn không kiêng nể gì hết, ta lo Diệp Cầm Dao gặp nguy hiểm”.
"Trận chiến thiên mệnh đối với chúng ta vẫn rất quan trọng”.
Nói xong, ông ta lại tăng tốc.
Chỉ hy vọng Diệp Cầm Dao có thể chịu được áp lực của Đồng Thượng Thanh.
...
Lăng Vân tông, đại điện tông chủ.
Đồng Thượng Thanh quỳ trên mặt đất, còn Diệp Cầm Dao ngồi ở phía trên cùng.
Bốn vị lão tổ ngồi hai bên.
Bọn họ nhìn Diệp Cầm Dao ngồi phía trên, cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng lại không thể làm gì được.
Đánh không lại thì có thể làm được gì?
Hơn nữa thông qua cuộc trò chuyện, người ta còn là nhân vật quan trọng trong thư viện.
Trận chiến này cũng do Lăng Vân tông của ông ta khơi mào.
Về công hay tư thì đều không có cách nào trách Diệp Cầm Dao được.
"Đồng Thượng Thanh, ngươi biết tội chưa!"
Trong số đó, một vị lão tổ nghiêm giọng quát lớn.
Ông ta ôm một cục tức to đùng, nếu không phải Đồng Thượng Thanh tự ý khiêu khích người khác thì Lăng Vân tông cũng không phải chịu tổn thất lớn như vậy.
Đánh không hơn Diệp Cầm Dao thì chỉ có thể trút giận lên người Đồng Thượng Thanh.
Đồng Thượng Thanh cúi đầu quỳ dưới đất, sắc mặt u ám.
Sống mấy trăm năm nay, bây giờ lại phải cúi đầu nhận tội với một tên tiểu bối độ hai mươi tuổi, điều này khiến ông ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Ông ta không thể nào ngờ Diệp Cầm Dao lại mạnh đến mức đó.
Trong Hồng Trần Thiên Mạc kia, ông ta không tài nào phản kháng nổi.
Tứ đại lão tổ cùng nhau xuất hiện, nhưng cũng không đánh thắng được Diệp Cầm Dao, ngược lại còn bị trấn áp, suýt chút nữa đã khiến hàng trăm vạn người trong Lăng Vân tông mất mạng.
Ông ta chưa bao giờ nghe nói về một kẻ yêu nghiệt như vậy.
Cái gọi là thiên kiêu của Lăng Vân tông so với người này, giống như một trò cười.